Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1481 - Chương 1481. Từ Thiêu Phiền Muộn

Chương 1481. Từ Thiêu phiền muộn
Chương 1481. Từ Thiêu phiền muộn

Thiếu nữ không hoài xuân.

Từ Thiêu thường tiếp xúc với những thanh niên trẻ trâu, chưa từng gặp tuýp nam nhân này. Vì vậy nữ hài bắt đầu nhớ lại tất cả những gì liên quan đến đối phương.

Ký ức là thứ rất kỳ lạ.

Càng muốn nhớ lại thì đầu óc càng mơ hồ. Vì vậy đến bây giờ Từ Thiêu bắt đầu nghi ngờ nếu gặp lại mình có thể nhận ra đối phương hay không.

Điều này khiến nàng rất phiền muộn.

Mấy nữ hài đi mua sắm, đến một trung tâm thương mại mới khai trương lượn một vòng. Ba nữ hài khác tặng Từ Thiêu một chiếc áo khoác màu tím và một cây son.

Sau đó các nàng tới một quán bánh ngọt nghe nói là ngon nuốt lưỡi, mua một chiếc bánh gato. Đến chiều tối, Thường Vân Vân giàu có nhất dẫn theo ba người đến một nhà hàng lâu đời trên sông Tần Hoài.

Bảng hiệu chữ đen sơn vàng, trước cửa còn có con sư tử đá làm bằng cẩm thạch trắng. Ngôi nhà cổ thời Minh Thanh đã thể hiện nội tình lịch sử một cách sâu sắc.

"Hôm nay bà chủ Thường hào phóng vậy?"

Mấy nữ hài cười ha ha nịnh nọt Thường Vân Vân chủ chi.

Thường Vân Vân là hậu duệ người Triều Sán, có sự linh hoạt mà hai nữ hài khác không có. Nàng đã hỏi bóng hỏi gió Từ Thiêu, biết được gia cảnh của đối phương, vì vậy lần này nữ hài cam tâm tình nguyện mời khách.

Ngọn nến trên bánh gato làm cho bầu không khí trong phòng riêng rất ấm áp. Dưới ánh nến ấm áp, hàng mi dài của Từ Thiêu khiến nữ hài càng xinh đẹp động lòng người.

"Ước đi, còn chờ gì nữa!"

Thấy Từ Thiêu chắp hai tay trước ngực nhưng lại ngây người, mấy nữ hài không nhịn được phải lên tiếng thúc giục.

"Một ngày vui như sinh nhật nên chia sẻ với bạn bè chân chính phải không?"

Một câu nói không đầu không đuôi, Từ Thiêu phản nghịch và xốc nổi hỏi một vấn đề kỳ lạ.

"Đương nhiên."

Mấy nữ hài gật đầu.

Dường như Từ Thiêu đã đưa ra quyết định quan trọng nào đó. Nàng lấy một tấm danh thiếp màu đen trong ví tiền ra.

Sau đó gọi điện thoại, dáng vẻ quyết tâm như đội quân cảm tử ra tiền tuyến.

Ba của Thường Vân Vân là người làm ăn, còn làm ăn không nhỏ. Nàng đã nhìn thấy đủ loại danh thiếp, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy tấm danh thiếp phách lối như vậy.

Nữ hài lặp đi lặp lại từ này trong lòng.

Danh thiếp làm bằng kim loại màu đen, bên trên là một con rồng đen nắm lấy trái đất như muốn nuốt chửng, một dòng chữ màu vàng cực kỳ bắt mắt.

Chớ hưởng nhàn, bạc phếch mái đầu xanh.

Trước ánh mắt hóng chuyện của mấy nữ hài, cuộc gọi của Từ Nhiêu được kết nối.

"Ai tìm ta?"

Giọng nói trong điện thoại rất trầm thấp, nhưng tuyệt đối không già. Điều này khiến ba nữ hài còn lại nhìn chăm chú, trong mắt tràn đầy hưng phấn khi phát hiện ra tin tức lớn.

Từ Thiêu có gia thế tốt, ngoại hình xinh đẹp. Bình thường trong trường có không ít người theo đuổi nàng, nhưng nàng kiêu ngạo, ánh mắt nhìn người có thể dọa lui hơn phân nửa.

Sinh viên đại học thời đại này không mặt dày mày dạn như mười mấy năm sau.

Có một đàn anh đẹp trai nhà giàu, thành tích tốt, được xem là một nhân vật phong vân trong trường, vì vậy thường xuyên thay bạn gái.

Sau một lần vô tình gặp gỡ, hắn nảy sinh hứng thú với Từ Nhiêu, còn đánh cược với người khác sẽ tán đổ nàng trong vòng một tháng khiến mọi người mở rộng tầm mắt.

Giống hệt như tình tiết trong phim, Từ Thiêu hẹn đối phương ở cửa ký túc xá nam, sau đó tát đối phương một phát trước ánh mắt của mấy trăm người.

"Lão nương không phải đối tượng cá cược của ngươi."

Lúc đó Từ Thiêu vô cùng hung dữ, cũng khiến cho danh tiếng khó tiếp cận của nàng đồn xa.

Bây giờ mấy cô bạn cùng phòng nhìn dáng vẻ Từ Nhiêu căng thẳng thấp thỏm của Từ Thiêu, sao có thể không kinh ngạc rớt cằm.

"Ta là Từ Thiêu."

Sau khi nghe thấy giọng nói của Tô Bình Nam, nữ hài hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh: "Ta nhớ là ngươi từng nói chúng ta có thể trở thành bạn bè chân chính. Đã là bạn, ta cảm thấy hôm nay là sinh nhật ta, ta nên báo cho ngươi và nghe một câu chúc mừng sinh nhật. Không quá đáng chứ?"

Nữ hài giả vờ lạnh nhạt.

Nhưng Thường Vân Vân ngồi bên cạnh nàng lại thấy rõ bàn tay nắm chặt vạt áo của Từ Thiêu đã nổi gân xanh, có thể thấy được nàng căng thẳng đến mức nào.

Tô Bình Nam ở đầu bên kia điện thoại kinh ngạc vài giây, sau đó nở nụ cười: "Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ."

"Được rồi, không quấy rầy ngươi nữa. Ngươi nợ ta một món quà sinh nhật, nhưng tại ta báo cho ngươi quá muộn nên thôi vậy."

Từ Thiêu nghe thấy giọng nói của nam nhân, lòng can đảm mới trỗi dậy lập tức bay biến: "Có dịp đến Kim Lăng thì có thể tìm ta chơi. Miếu Phu Tử, sông Tần Hoài đều đẹp lắm. Tạm biệt."

Sau khi nói vài câu lộn xà lộn xộn, nữ hài luống cuống cúp máy. Thậm chí trán đổ mồ hôi. Có thể thấy nàng cần bao nhiêu can đảm cho cuộc nói chuyện chưa tới ba mươi giây này.

"Ai vậy?"

Nhìn Từ Thiêu cẩn thận cất danh thiếp quý như bảo bối vào ví tiền, mấy nữ hài cùng đặt câu hỏi.

"Một người bạn tốt mà thôi."

Từ Thiêu phớt lờ mấy cô nàng hóng hớt. Nến sắp cháy hết rồi, nữ hài nhắm mắt cầu nguyện rồi thổi tắt nến.

"Boss có chuyện gì mà vui vẻ vậy?"

Thấy boss cúp điện thoại rồi mỉm cười, Rebecca không kìm được bèn hỏi một câu.

Hôm nay là ngày hẹn gặp Lam tiên sinh, xe vẫn chưa tới vịnh Nước Cạn. Nam nhân vẫn luôn nghiêm mặt, mãi cho đến cuộc gọi này hắn mới nở nụ cười.

"Nữ hài chúng ta từng giúp đỡ tổ chức sinh nhật, nói rằng chúng ta đã là bạn bè chân chính nên nàng miễn cưỡng báo với ta một tiếng."

Khi nói chữ "miễn cưỡng", nam nhân nhếch miệng cười.

Tuy giọng điệu của Từ Thiêu bình tĩnh, nhưng với sự nhạy bén của Tô Bình Nam, làm gì có chuyện hắn không nghe ra nàng căng thẳng: "Đó là một nữ hài rất thú vị, cũng hơi phản nghịch, nhưng ba nàng rất cưng chiều nàng. Có thể làm bạn, không có ý xấu gì."

Hết chương 1481.
Bình Luận (0)
Comment