Nam nhân ngẫm nghĩ giây lát rồi gọi điện cho Lưu Đại Tùng ở Thịnh Kinh xa xôi.
"Một người bạn của ta tổ chức sinh nhật ở Kim Lăng. Nữ hài, khoảng hai mươi tuổi. Tặng nàng một món quà mà nàng ưng ý được chứ?"
Hắn dừng lại, giơ cổ tay nhìn đồng hồ rồi tiếp tục bổ sung thêm một câu: "Có thể hoàn thành trước mười hai giờ không?"
"Cần làm đến mức độ nào?"
Lưu Đại Tùng biết ông chủ của mình sẽ không làm chuyện gì vô ích, giọng điệu của hắn cẩn thận xen lẫn tự tin. Hắn trời sinh giỏi xã giao. Sau khi có người dẫn đường và nhận được sự ủng hộ về tài lực của tập đoàn Cẩm Tú, hắn ở Thịnh Kinh như cá gặp nước...
Kim Lăng rất xa ư?
Đối với Lưu Đại Tùng của hiện tại thì không xa chút nào. Ở quốc gia nền văn hóa Nho gia thâm căn cố đế này, chỉ cần ngươi có vốn liếng và thực lực, mạng lưới quan hệ ân tình có thể giăng kín khắp bản đồ.
"Nàng là bạn của ta."
Tô Bình Nam cố ý nhấn mạnh chữ "bạn".
"Ta hiểu rồi, ta sẽ giải quyết."
Lưu Đại Tùng cung kính trả lời, điện thoại cúp máy.
Tô Bình Nam tắt điện thoại. Nhìn ánh mắt hóng chuyện của Rebecca, hắn bật cười lắc đầu: "Ánh mắt gì thế? Một cô bé mà thôi. Tặng nàng một niềm vui bất ngờ có lẽ là cơ hội tốt nhất để mở ra cánh cửa Từ gia."
Nam nhân không nói thêm gì nữa, bước xuống xe.
Tô Bình Nam nhìn quang cảnh của vịnh Nước Cạn gần trong gang tấc, mỉm cười nói: "Núi quản con người, nước quản tiền tài. Núi như rồng nằm, nước như trăng non, là nơi bảo địa phong thủy."
"Thế gia đại tộc tự tin có thể giàu ba đời mới có điều kiện mua nhà ở đây. Chung gia cố gắng nhiều năm như vậy cũng muốn một vị trí nhỏ trên núi."
Rebecca cũng cảm thán.
"Cảng thành là thành phố của tư bản, các ông trùm rất kiêu ngạo. Chẳng phải mọi người đều nói đại gia sống trên đỉnh núi mới là xã hội thượng lưu chân chính sao?"
Tô Bình Nam không gấp gáp đi ngay, mà thong dong nhận điếu xì gà Đỗ Cửu đưa cho: "Ta chen chân vào Úc Ngu, rất nhiều người nghi ngờ về thực lực của tập đoàn Cẩm Tú."
Nam nhân phả ra một vòng khói màu xanh nhạt, vừa nhìn nơi cao nhất trên đỉnh núi vừa chỉ tay: "Mua chỗ kia cho ta bằng bất cứ giá nào, xem như chính thức chào hỏi những đại gia ngạo mạn này."
Giọng điệu của nam nhân tràn đầy kiệt ngạo: "Coi như một lần phô diễn của tập đoàn Cẩm Tú chúng ta, để xem còn có ai không phục."
Gió mát hiu hiu, mọi người trong tập đoàn Cẩm Tú khom người với nam nhân.
…
Trước giờ Lam tiên sinh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày người ta đến nhà với mục đích trắng trợn yêu cầu thu mua cổ phần Úc Ngu trong tay mình.
Đây đúng là sự khiêu khích trần trụi.
Người đến rất trẻ, tràn đầy khí thế, ánh mắt như ưng như sói, Lam tiên sinh loáng thoáng trông thấy dáng vẻ phấn chấn của Hà tiên sinh ngày xưa. Nhưng dường như người trẻ tuổi này có thêm tính công kích.
Quá trình gặp mặt nói chuyện không vui vẻ gì.
Đối phương thẳng thắn yêu cầu thu mua 20% cổ phần trong tay nàng. Điều này khiến nữ nhân cực kỳ tức giận.
Như vậy chẳng khác nào đuổi nàng ra khỏi Úc Ngu!
Lam Quỳnh Anh lên tiếng: "Tập đoàn Cẩm Tú? Nghe nói ở cổng tòa án, Lê phu nhân được một chiếc xe hơi đón đi. Xem ra là các ngươi. Chàng trai à, ngươi rất tham."
Tô Bình Nam không sợ hãi, đây mới là điều Lam tiên sinh sợ nhất. Có thể trở thành đại gia một phương thì không có ai là người đơn giản, người đến tài hùng thế lớn, chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ.
Nhưng nàng tuyệt đối không thể chấp nhận yêu cầu này. Hoắc tiên sinh mới có bao nhiêu phần trăm cổ phần?
18% mà thôi.
"Trong tay ta không có nhiều như vậy, xin lỗi."
Mặc dù lửa giận thiêu đốt trái tim, nhưng ở thời điểm nhạy cảm này, Lam Quỳnh Anh kìm nén tính tình rất tốt. Nữ nhân bưng tách trà lên, lộ rõ ý tiễn khách.
Những lời nàng nói là sự thật.
Hà đổ vương đột nhiên xảy ra chuyện, vì vậy vẫn chưa tách hộ và để lại di chúc. Nàng chỉ có thể nắm giữ 8% cổ phần trong tay con gái và 5% cổ phần mang ý nghĩa tượng trưng trong tay mình mà thôi.
"Theo xu thế này thì phán quyết của tòa án sẽ dựa theo điều lệ về di sản và video buổi phỏng vấn trước đây của Hà tiên sinh. Tức là mỗi vị phu nhân có thể lấy được 18% cổ phần."
Tô Bình Nam nở nụ cười nhẹ với Lam Quỳnh Anh: "Chúng ta có thể ký một bản hợp đồng, như vậy Lam tiên sinh vẫn có thể giữ lại 13% cổ phần. Hoa hồng từ số cổ phần này cũng đủ cho Lam tiên sinh leo lên xã hội thượng lưu Cảng thành."
Con thỏ nóng lên cũng cắn người, huống chi là Lam Quỳnh Anh.
Vì vậy lần này Tô Bình Nam không có ý định đuổi cùng giết tận, mà định từ từ mưu tính. Chỉ cần hắn nắm giữ quyền khống chế cổ phần tuyệt đối của Úc Ngu thì những người này tuyệt đối không ngóc đầu dậy được.
Hắn có kiên nhẫn.
"Xu thế gì cơ? Video phỏng vấn trước đây cũng có thể làm bằng chứng sao?"
Lam Quỳnh Anh híp mắt. Nàng biết video mà nam nhân này nói tới là cái gì.
Trước đây Hà đổ vương từng nhận một cuộc phỏng vấn trong cuộc thi Hoa hậu châu Á. Lúc đó phóng viên vô tình đặt câu hỏi tài sản của Hà gia khổng lồ như vậy, tương lai sẽ phân chia như thế nào. Hà tiên sinh nói là chia đều nhằm ứng phó cho qua.
Ai ai cũng biết làm sao có thể đơn giản như vậy, chẳng qua là Hà đổ vương tùy tiện nói một câu qua loa lấy lệ mà thôi. Không ngờ trong tình huống này, video đó lại bị lật ra.
"Ngươi nhất định sẽ thua."
Tô Bình Nam mỉm cười, thấp giọng nói: "Video gốc cùng với 30% cổ phần tập đoàn Tín Đức, đây là cái giá mà ta đưa ra. Chọn như thế nào là do Lam tiên sinh quyết định."
Giọng Tô Bình Nam không to, nhưng lọt vào tai Lam Quỳnh Anh lại như tiếng sấm!
"Thì ra là ngươi!"
Nữ nhân không thể nén giận được nữa, đứng bật dậy quát to: "Mời ngươi đi ra ngoài!"