“Đi thôi.”
Trong chiếc xe ở góc đường, Tô Bình Nam nhìn xuyên qua cửa sổ xe nhìn Phi Cơ cúi đầu về phía mình, sau đó quay sang nói với Rebecca: “Nhớ chuyển lời của ta cho Phi Cơ, ta nhận tâm ý của hắn. Thơ Hồng Môn Đại Để Xuất Binh đã bị hắn thay đổi hoàn toàn, làm khó cho hắn rồi.”
Rebecca gật đầu.
Tô Bình Nam nhìn mấy chiếc xe tuần tra duy trì trật tự ven đường, nói tiếp.
“Qua chuyện này, ta sẽ đầu tư vào một số doanh nghiệp nội địa dưới danh nghĩa Phi Cơ. Cây mọc thành rừng, chúng ta nhất định phải thể hiện thái độ hợp tác nghe lời đối với phương Bắc. Như vậy mới có thể dài lâu được.”
Dứt lời, nam nhân hạ cửa sổ xuống. Ngoại trừ Phi Cơ, không ai chú ý đến một chiếc xe chậm rãi rời đi.
…
Tô Bình Nam bị khí phách dũng cảm của ông chủ Ngưu hù dọa.
Lần đầu tiên nam nhân có chút thất thố nhìn ông chủ Ngưu trước mặt, một lúc lâu vẫn không nói ra lời. Tô Bình Nam thậm chí cảm nhận được dã tâm của hắn chẳng là gì trước mặt ông chủ Ngưu.
Sắc mặt Tô Bình Nam không bao giờ thay đổi giờ lại run rẩy, cuối cùng thở dài: “Người mà ta chịu phục không nhiều, ngươi là một trong số đó.”
Đây là lần đầu tiên hắn gặp lại Ngưu Quảng Phát sau khi quay trở lại Thiên Nam.
Khủng hoảng tài chính quét ngang Đông Nam Á vẫn còn đang tiếp tục, hơn nữa nó còn lan đến Gấu Bắc Cực khổng lồ.
Bất cứ người nào sáng suốt đều biết rõ thật ra con quái vật khổng lồ đó chỉ là miệng cọp gan thỏ.
Nói cách khác, hệ thống tài chính của Gấu Bắc Cực đã sớm thủng trăm ngàn lỗ, không chịu nổi gánh nặng.
Điều này dẫn đến Gấu Bắc Cực không chịu nổi một kích của hai quỹ ngân sách dẫn đầu vốn quốc tế lưu động là Quantum Fund và Tiger Fund. Vào những lúc như vậy, Gấu Bắc Cực lộ ra bản sắc lưu manh của mình, không ngần ngại vạch trần đại đế vẫn còn chưa lên làm tổng thống.
Điều này không khác gì phân tích của Tô Bình Nam.
Từ đó có thể thấy được sự mạnh mẽ của người nước ngoài, cho dù Gấu Bắc Cực sẽ vì chuyện đó mà gánh chịu cuộc khủng hoảng tín dụng không thể chịu nổi thì cũng không tiếc.
Nhất thời, vốn lưu động bị tổn thất nặng nề, gần như nôn hết hơn phân nửa lợi nhuận trước đó ra ngoài.
Thị trường tư bản đột nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Nhưng người thông minh đều biết đây là vì những con cá mập đang tịnh dưỡng mà thôi. Chẳng bao lâu sau, bọn chúng sẽ tiếp tục lộ ra răng nanh của mình.
Tài chính Cẩm Tú trong khoảng thời gian này có thể nói là bên thắng lớn nhất.
Thanh danh không những vang dội trên thị trường quốc tế, lợi nhuận còn tăng gấp năm lần, khiến cho những người cùng tạo ra lợi ích cho Tô Bình Nam vui vẻ ra mặt.
Nhưng có một số người không vui mặc dù đã nhận được tiền.
Chính là Ngưu Quảng Phát, ông chủ Ngưu.
Ai cũng có lòng tham.
Đặc biệt là khi nhìn thấy khoảng cách rất lớn giữa số tiền lãi đáng lẽ phải nhận được và khối tài sản thực sự có được. Ông chủ Ngưu đã biết được nguyên nhân.
Hắn không ngờ mình mang lòng tốt đến, đối phương lại cho hắn ít tiền đến như vậy.
Bảo hắn đi tìm Tô Bình Nam để phàn nàn?
Mặc dù lão Ngưu miệng đầy tiếng lóng giang hồ, động một chút là đi tranh giành chức bá chủ võ lâm, nhưng hắn lại không có lá gan đó. Hơn nữa, lão Ngưu cho rằng Tô lão nhị không trả tiền là vì coi hắn là người một nhà.
Nhưng cơn giận cũng phải có nơi phát tiết.
Nhất thời, ánh mắt Ngưu Quảng Phát nhìn Phạm Đức Bưu loé sáng.
“Khi nào ngươi mới có thể chế tạo ra thứ đó?”
Trong phòng luyện thuốc, ông chủ Ngưu hung hăng nhìn Phạm Đức Bưu, giọng điệu không còn khách sáo như những ngày trước.
Chỉ vì một câu nói của Tô Bình Nam mà hắn mất gần bốn trăm triệu. Mấy ngày nay, sinh viên trường học viện múa cũng không còn dịu dàng như trước.
Phạm Đức Bưu mặc đạo bào cảm thấy sợ hãi trong lòng, nhưng biểu hiện ngoài mặt vẫn rất ung dung. Kỹ năng diễn xuất có thể khiến cho đa số diễn viên phải đồ mồ hôi hột.
Ánh mắt lạnh nhạt, miệng nhếch nhẹ, gương mặt nghiêm túc. Nếu không phải đầu quá lớn, cổ quá thô, còn có tóc mọc lưa thưa, đây nhất định là bộ dạng của thần tiên đại lục.
“Kéo dài tuổi thọ là đoạt tạo hóa của thiên địa, nhất định phải kiên nhẫn. Yên tâm đi, có lò luyện đan thất bảo và phòng luyện đan Lão Quân hoàn chỉnh, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ thành công.”
Không sai, cái mà Phạm Đức Bưu nói đến chính là phòng luyện đan.
Ông chủ Ngưu đã bỏ ra rất nhiều tiền, bói trí theo cảnh Thái Thượng Lão Quân hỏa thiêu Tôn Ngộ Không trong bộ phim truyền hình Tây Du Ký. Dùng một thành ngữ để hình dung thì chính là ánh sáng màu vàng lóng lánh.
Lò luyện đan mua từ một con buôn văn vật. Phạm Đức Bưu còn nhọc lòng giúp sơn một lớp sơn vàng, đặt tên cho nó là lò luyện đan thất bảo.
Sau khi phòng luyện đan được xây xong, ông chủ Ngưu đã mời tổng biên tập giỏi nhất của mình đến đề chữ. Vị chủ biên đã quen với thơ phú văn chương nhìn rất lâu mà vẫn không ngậm miệng lại được.
Hắn chưa từng nhìn thấy một phòng luyện đan nào thô tục đến vậy. Hắn nhìn ông chủ Ngưu tràn đầy phấn khởi, cuối cùng đặt bút viết vài câu rồi hốt hoảng rời đi.
“Được, ta cho ngươi thêm chút thời gian.”
Mấy ngày qua, lão Ngưu bỏ tiền ra như nước mua những loại dược liệu quý báu, cũng muốn nhìn xem thành quả giúp cho mình sống lâu hơn một chút.
Không sai, hai nhân vật giống như thần tiên kia muốn luyện đan, hơn nữa còn là một viên thuốc kéo dài tuổi thọ, gia tăng tuổi thọ, trường sinh bất lão.
Sự việc hoàn toàn trùng hợp.
Một trong những nguyên nhân là khi lão Ngưu đang hừng hực thì nhập viện vì cao huyết áp, thiếu chút nữa mất mạng, việc này khiến hắn sợ hãi.
Đó cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Ai mà chẳng sợ chết chứ?
Nhưng ông chủ Ngưu của chúng ta vừa có tiền vừa có thực lực, tất nhiên phải nghĩ cách. Thế là vị thần tiên này nghĩ đến chuyện tu tiên.
Lữ Động Tân còn sống được mấy trăm tuổi, ta có tiền như vậy, sống hai trăm năm không phải yêu cầu quá đáng.
Thế là ông chủ ngưu bắt đầu tìm hiểu. Với khối tài sản và quan hệ xã giao của hắn, động tĩnh đương nhiên không nhỏ.