“Ba triệu, đăng báo thừa nhận số liệu có sai sót, melatonin không hề có hại cho sức khỏe con người. Hơn nữa, nếu ngươi có yêu cầu gì khác thì có thể nói ra. Bất cứ điều kiện gì, chúng ta đều có thể bàn.”
Giọng điệu của Triệu Đàm luôn trầm ổn, nhưng lúc này không được bình tĩnh. Hắn sợ thái độ này của nữ hài. Bởi vì một khi nữ hài có biểu hiện này, nói rõ sự việc không thể vãn hồi.
Nhưng bây giờ khác thời đi học.
Bây giờ bọn hắn đang sống trong một xã hội hiện thực lạnh lùng. Triệu Đàm hiểu rõ sự tàn khốc hơn ai hết. Hắn biết rõ một khi nữ hài từ chối, nàng sẽ phải đối mặt với lửa giận của Cẩm Tú.
Tính tình của Triệu Đàm tàn nhẫn, làm việc quả quyết. Có thể nói hắn vô cùng gan dạ. Nhưng có một người hắn tuyệt đối không được chọc giận.
Tô Bình Nam.
Hắn là cán bộ tầng trung của tập đoàn Cẩm Tú, rất nhiều chuyện có thể nghe thấy.
Lão đại Tiểu Hồng Bào độc ác, làm việc không từ thủ đoạn tuyệt đối sẽ không thương hoa tiếc ngọc. Đối với một kiêu hùng như hắn mà nói, sự ổn định của một thị trường hàng chục tỷ và một phóng viên nho nhỏ không phải là sự lựa chọn khó khăn.
“Chân lý, chân thực, và chân tướng.”
Thôi Tư Mộng mắt không thèm nháy nhìn đối phương: “Đây là ba nguyên tắc ta đã thề tuân thủ từ khi làm phóng viên, và ta sẽ không thay đổi nó vì bất kỳ ai.”
“Sỏa Sỏa, vì sao lần này ngươi không thể ngốc chứ?”
Gương mặt Triệu Đàm không còn sự bình tĩnh như trước: “Ngươi có tưởng tượng được xã hội này tàn khốc và đáng sợ đến cỡ nào không? Sự việc có thể linh hoạt mà. Chỉ cần ngươi đồng ý với thỏa hiệp lần này, ta có thể giúp ngươi chống đỡ những tin tức nhạy cảm trong tương lai.”
Triệu Đàm thật lòng nói ra những câu này.
Tô Bình Nam hung ác, nhưng hắn đối xử với cấp dưới của mình không thể chê chút nào. Triệu Đàm có lòng tin mấy năm nữa khi hắn một mình quản lý một phía, hắn có thể điều động tài nguyên của tập đoàn Cẩm Tú.
Như vậy, hắn có thể che mưa che gió cho nữ nhân mà mình yêu mến.
“Ranh giới cuối cùng chỉ có không lần và vô số lần.”
Ánh mắt Thôi Tư Mộng hiện lên sự thất vọng: “Bây giờ không phải là mấy năm trước. Pháp luật ngày càng kiện toàn, ta có thể bảo vệ mình.”
Cảm giác bất lực xông lên đầu.
Triệu Đàm nhìn đối phương, dịu dàng nói: “Ta kể cho ngươi nghe một chuyện.”
“Ngươi cứ nói đi.”
Nam nhân mà nàng đợi nhiều năm dường như đã bị xã hội mài mòn góc cạnh, không còn là dũng sĩ dám rút dao chém ác long vì nàng nữa. Nữ hài rất thất vọng, giọng điệu lạnh xuống.
“Pháp luật không quan trọng, quan trọng là thực lực.”
Triệu Đàm nói: “Ngươi quá yếu, không đủ để ủng hộ mộng tưởng và nguyên tắc của ngươi.”
Nam nhân nói tiếp: “Một khi ngươi từ chối, ngươi có biết mình đối mặt với cái gì không?”
Sắc mặt Triệu Đàm thậm chí có chút sợ hãi: “Một kiêu hùng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tài sản đạt đến hàng chục tỷ. Hắn có mấy trăm cách khiến ngươi biến mất. Hơn nữa, còn hoàn toàn hợp pháp.”
Thôi Tư Mộng đưa tay cắt ngang: “Melatonin là sản phẩm chủ lực của Sản phẩm chăm sóc sức khỏe Cẩm Tú. Ước tính lợi nhuận hàng năm có thể đạt tới một tỷ, thậm chí nhiều hơn.”
“Cũng chính vì vậy, ta không cho phép bọn họ dùng chiêu bài chữa bệnh để lừa người. Thiểm Thiểm, ngươi có đến bệnh viện không? Nhiều người đã trì hoãn việc điều trị vì những lời quảng cáo sai sự thật của bọn hắn.”
“Rất nhiều gia đình tan nát. Bởi vì không ai dám nói thật, cũng không ai muốn nói thật.”
Mặt nữ hài đỏ rần.
“Tô tổng sẽ chỉnh đốn lại. Hiện tại ngành nghề quá nhiều, không tránh khỏi vàng thau lẫn lộn.”
Triệu Đàm trả lời.
“Tô tổng rất đáng sợ sao?”
Thôi Tư Mộng hỏi lại, giọng điệu châm chọc: “Chính là người đứng đằng sau bảo ngươi đến đây?”
“Ngươi không hiểu Tô tổng đâu. Hắn chưa đến ba mươi, lại dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã có được tài sản hàng chục tỷ, ngươi đừng nên trêu vào loại người này.”
Triệu Đàm thấp giọng nói: “Cản đường hắn, hoặc là chết ngoài đường hoặc là vào tù. Ngay cả nhân vật cấp tỉnh cũng phải nhảy lầu, ngươi có hiểu không?”
Nữ hài hít sâu một hơi.
“Vậy là ngươi đang làm việc cho hắn? Ngươi nên rời khỏi hắn. Ta có thể giúp ngươi tìm được một công việc phù hợp. Loại người tàn nhẫn như vậy, trong tương lai nhất định sẽ không được chết tử tế.”
Ánh mắt Thôi Tư Mộng không che giấu sự quan tâm khiến Triệu Đàm cảm thấy ấm lòng.
“Khi còn nhỏ, ngươi vì ta mà ngăn cản kẻ ác, ta rất cảm ơn.”
Nữ hài lắc đầu, biểu hiện rất kiên quyết: “Bây giờ ta đã trưởng thành, ta có thể gánh vác hết thảy. Ta không tin hắn có thể làm gì ta.”
Triệu Đàm biết có khuyên đến cỡ nào cũng vô dụng. Lần đầu tiên hắn chủ động nắm tay đối phương.
Tay nữ hài hơi lạnh. Triệu Đàm nuốt xuống một ngụm nước bọt, đưa ra quyết định sau cùng.
“Ta vẫn là ta.”
Nam nhân lên tiếng, ánh mắt hiện lên sự quyết tâm.
Bởi vì hắn biết một khi hắn đưa ra quyết định này, người hắn phải đối mặt còn đáng sợ hơn những con ác long.
Nam nhân đó chính là Tô Bình Nam.
Tiểu Hồng Bào tàn nhẫn nhất Thiên Nam.
Về sau, Triệu Đàm không nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan đến Cẩm Tú cho dù hắn biết mình sẽ phải trả một cái giá như thế nào.
Hắn cho rằng đây là biểu hiện một nam nhân trưởng thành nên có. Hắn sẽ dùng cách của mình để giải quyết, không để nữ hài phải lo lắng điều gì.
Hôm đó, hai người trò chuyện thật lâu.
Triệu Đàm như quay về tuổi thiếu niên ngày xưa.
Trước khi chia tay, hắn ôm nàng thật chặt.
“Ngươi hãy đồng ý với ta một việc.”
“Nói đi.”
“Ngươi hãy ngừng tìm hiểu về Sản phẩm chăm sóc sức khỏe Cẩm Tú, chờ tin tức của ta.”
“Ngươi không gạt ta chứ?”
“Không đâu.”
“Ngoéo tay đi.”
Triệu Đàm nhìn nữ hài duỗi ngón tay út ra, hắn mỉm cười đưa tay.