Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1495 - Chương 1495. Triệu Đàm

Chương 1495. Triệu Đàm
Chương 1495. Triệu Đàm

Triệu Đàm rất mơ hồ về đoạn ký ức này.

Trong trí nhớ của hắn chỉ có nụ cười của nữ hài và những cú va chạm vô tình khi nô đùa. Đáng tiếc hắn có một vấn đề, có những lời hắn vĩnh viễn không thể nói ra với nữ hài.

Thôi Tư Mộng vẫn cho rằng phải lên được đại học mới có thể thay đổi vận mệnh, thời điểm này không thể yêu đương. Nam thì thẹn thùng, còn nữ thì đã sớm có chủ ý.

Quan hệ giữa hai người có thể dùng một câu để hình dung.

Trên tình bạn, dưới tình yêu.

Dựa theo quỹ tích này mà phát triển tiếp, tương lai sau khi tốt nghiệp trung học, bởi vì lựa chọn khác biệt, nhận thức khác biệt dẫn tới chia tay, trở thành một hồi ức tốt đẹp.

Học kỳ 2 lớp 11, Trương Đại Quân trở về.

Một buổi sáng sớm, Trương Đại Quân cao gầy đút tay vào túi đứng thẳng trước mặt Triệu Đàm và Thôi Tư Mộng, biểu hiện u ám.

“Ngươi chính là Triệu Đàm?”

Ánh mắt nam nhân như sói: “Ngươi đâm em của ta một dao, ta muốn một lời giải thích.”

“Giải thích gì?”

Triệu Đàm rất kiên cường. Lúc đó, hắn không biết nam nhân đứng trước mặt mình chính là Trương Đại Quân tiếng tăm lừng lẫy.

Trong ấn tượng của hắn, Trương Đại Quân là người cực kỳ hung hãn, cánh tay cường tráng.

Còn người trước mặt?

Gầy trơ xương, mặt hõm sâu, chẳng khác nào một ác quỷ. Lúc này, Triệu Đàm không biết có một thứ nếu dính vào sẽ hủy hoại một người.

“Ba trăm đồng, nếu không ta sẽ giết chết ngươi, còn chơi chết ngươi.”

Trương Đại Quân duỗi ngón tay chỉ vào Thôi Tư Mộng.

Tay của hắn khô đét, nổi gân xanh, giống như một ông già bị bệnh sắp chết.

“Ngươi thử đi, xem ai giết ai.”

Sự thù địch trong xương trỗi dậy. Triệu Đàm giữ tay của đối phương, một bước cũng không nhường, mặc cho nữ hài bên cạnh lôi kéo cũng không di chuyển.

Trương Đại Quân nhếch miệng, lè lưỡi liếm răng.

“Oắt con, ta cũng chỉ vì tốt cho ngươi thôi. Ta là Trương Đại Quân.”

“Loại người bị Lục Viễn đập đến mức không dám thò đầu ra mà có thể hù dọa ta chắc.”

Triệu Đàm thời kỳ này không sợ trời không sợ đất, nhìn Trương Đại Quân: “Tiền thì ta không có. Ngươi động đến ta, ta chơi với ngươi. Còn ngươi động đến nàng, ta nhất định sẽ giết chết ngươi.”

“Ngươi có gan đó à?”

Trương Đại Quân lấy một con dao bấm trong túi quần ra, bấm một cái rồi đưa cho Triệu Đàm.

“Nào, đến giết ta đi. Còn không thì ngươi ngoan ngoãn quỳ xuống cho ta, sau đó lấy tiền ra.”

Ma túy và Lục Viễn đã biến Trương Đại Quân từng hung dữ thành một kẻ ăn bám. Một chiêu này hắn đã hù dọa không biết bao nhiêu người. Thế nhưng hắn đã sai, hắn không nên lừa một thiếu niên đang tuổi dậy thì.

Còn là một thiếu niên đang bảo vệ nữ hài mà mình yêu mến.

“Ngươi cho rằng ta không dám?”

Ánh mắt hắn nhìn Trương Đại Quân hệt như một con sói.

“Tới đây.”

Trương Đại Quân nhổ một bãi nước bọt vào mặt đối phương.

Sau một lát, Triệu Đàm vung dao, máu văng bốn phía.

Người không chết nhưng kinh động đến cảnh sát.

Triệu phụ phải bồi thường một ngàn sáu tiền thuốc men. Còn Trương Đại Quân thì bị đâm thủng lá gan, Triệu Đàm bị giam ba tháng.

Không có bên thắng.

Sau khi ra ngoài, Triệu Đàm nhận được thư thông báo cho thôi học. Nữ hài để lại một tấm thiệp chúc mừng năm mới rất đẹp rồi chuyển trường, rời khỏi thành phố này.

Trong một quán ăn nhỏ ở góc đường.

“Làm sao ngươi biết ta ở đây?”

Thôi Tư Mộng lên tiếng khiến Triệu Đàm bừng tỉnh khỏi hồi ức.

“Trùng hợp thôi.”

Triệu Đàm hỏi vấn đề mà hắn quan tâm nhất: “Sau khi ngươi chuyển trường, vì sao ngươi không tìm ta?”

“Ba của ta không cho.”

Biểu hiện của Thôi Tư Mộng có chút hoài niệm: “Ba của ta bị điều động công việc, về sau ta lén quay về nhưng bị bọn họ bắt lại. Ngươi biết đấy, ta nhát gan lắm.”

Nữ hài nói tiếp: “Sau khi lên đại học, ta có đi tìm ngươi. Kết quả là bạn học nói ngươi đâm người ta rồi bỏ chạy.”

Nói xong, nữ hài vui vẻ hơn: “Gặp được ngươi thật tốt. Nhìn ngươi có vẻ ngươi không gặp chuyện gì xấu. Dạo này ngươi làm ăn ra sao? Cuộc sống có tốt không?”

Sau vài năm kinh nghiệm làm phóng viên, nữ hài không còn sự ngượng ngùng như ngày xưa. Câu nói tiếp theo của nàng khiến Triệu Đàm ngẩn người: “Ngươi kết hôn chưa?”

Giọng nói của nữ hài như từ một nơi xa xôi truyền đến: “Ta vẫn chưa có bạn trai.”

Rất khó để nổi bật trong bộ phận an ninh của tập đoàn Cẩm Tú, huống chi Triệu Đàm lại là người mới.

Điều này đủ để chứng minh đầu óc và kỹ năng của Triệu Đàm không tệ. Về phần cay độc, đây gần như là tiêu chuẩn thấp nhất của bọn họ.

Nhưng sau khi nữ hài nói chưa có bạn trai, hắn lại kích động như một thiếu niên. Những kỹ ức ngọt ngào ngày xưa hiện ra trước mắt.

“Ta chưa kết hôn, cũng không có bạn gái.”

Triệu Đàm trả lời. Hắn nhìn thấy nữ hài đột nhiên nở nụ cười thật tươi, hai người nhìn nhau cười, trong mắt không còn bóng dáng người khác.

Có đôi khi không cần quá nhiều thứ, chỉ cần khuôn mặt tươi cười đã nói lên hết thảy.

“Cảm ơn ngươi đã đến tìm ta. Nếu không, không biết ta phải chờ bao lâu nữa.”

Nhìn nam nhân thuần thục gọi món, nữ hài chống cằm mỉm cười: “Ngươi không còn chém giết nữa, ta rất vui.”

Nữ hài là phóng viên, còn trang phục của nam nhân là áo vest giày da, hoàn toàn không phải kiểu xã hội đen. Điều này khiến nàng cảm thấy rất vui, bởi vì nàng mong rằng giữa hai người có thể tiến thêm bước nữa.

“Ta đến tìm ngươi còn có một việc.”

Nghe thấy câu nói này, nét dịu dàng trên mặt Triệu Đàm đột nhiên đông cứng lại.

Lúc này, Triệu Đàm mới nhớ ra mình đến để làm gì. Gương mặt nam nhân có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: “Ta làm việc cho một công ty rất lớn. Tên của công ty là Cẩm Tú.”

“Cẩm Tú?”

Nữ hài lặp lại một lần, sau đó bàn tay đang giơ giữa không trung đột nhiên dừng lại: “Sản phẩm chăm sóc sức khỏe Cẩm Tú?”

“Tổng công ty của Sản phẩm chăm sóc sức khỏe Cẩm Tú.”

Triệu Đàm thành thật trả lời: “Ta là quản lý của bộ phận an ninh.”

“Cho nên ý của ngươi là…”

Nụ cười trên mặt Thôi Tư Mộng tắt lịm. Nàng nhớ lại gương măt quật cường quen thuộc của Triệu Đàm trong đầu.

Hết chương 1495.
Bình Luận (0)
Comment