Trường học không phải là chốn bình yên. Đàn anh ăn hiếp đàn em chỉ là chuyện thường ngày. Tuy nhiên, ở lứa tuổi sung sức đó mà đi quấy rối một số nữ hài xinh đẹp thì thật khó coi.
Trương Kế Quân là một trong những học sinh cá biệt trong trường, sở thích của anh chàng mặt mụn này là rủ một số người bạn lêu lổng của mình đi tìm mấy bạn học nữ để sàm sỡ một cách trắng trợn.
Không sai, chính là sàm sỡ một cách trắng trợn.
Nếu gặp phải sự chống trả quyết liệt thì chỉ ôm ấp, vuốt mặt. Nếu đủ kiên nhẫn, gặp được nữ sinh mềm lòng, vậy thì muốn làm gì thì làm.
Hành vi cụ thể không thể miêu tả. Tóm lại là hai mươi năm sau, mức phạt từ tám năm đến tử hình ắt phải có.
Không thể không nói đây quả thật là một thời đại phát triển dã man. Hành vi này thậm chí không phải chỉ có một nhóm người làm, mà rất nhiều nữ sinh thời kỳ này bị xem như hàng hóa.
Ngươi có tin lý do một nữ hài bị bảy tám nam sinh đẩy lên một chiếc xe đạp đến một phòng khám ngoại trú nhỏ là vì bọn hắn đã khiến nàng chảy máu đầm đìa không?
Kết quả sau đó thậm chí còn phóng đại hơn...
Sau khi một vài nam sinh quyên góp được hai mươi lăm nhân dân tệ cho phí điều trị, nữ hài về nhà với nụ cười trên môi như không có chuyện gì xảy ra?
Có lẽ Thôi Tư Mộng quá mức thẹn thùng và khiêm tốn, cũng có lẽ vừa mới khai giảng, đám người Trương Kế Quân chỉ lo bắt chẹt học sinh mới. Tóm lại, vào một buổi chiều mùa đông, tên gia hỏa này mới dẫn người xuất hiện ở lớp Triệu Đàm.
“Ầm!”
Trương Kế Quân miệng ngậm điếu thuốc đá tung cánh cửa phòng học, xuất hiện trước mặt Thôi Tư Mộng mười sáu tuổi.
“Ta không ngờ có một học muội xinh đẹp đến vậy. Ngươi mau đi chơi với các anh đây mấy ngày.”
Làm ác thì không phân tuổi tác. Ánh mắt Trương Kế Quân có lửa nóng của người trưởng thành, hắn lập tức đưa ra yêu cầu của mình với nữ hài.
Sắc mặt nữ hài trắng bệch. Toàn bộ lớp học im phăng phắc.
Người có tên cây có bóng.
Nghe nói anh trai Trương Đại Quân của Trương Kế Quân là tội phạm bị cải tạo. Bây giờ hắn đang làm đại ca đầu đường, không ai dám đụng vào.
“Để ta đi gọi giáo viên.”
Choang!
Lớp trưởng Chu Khải Cương đứng dậy định dùng uy nghiêm của giáo viên để dọa đối phương rời đi. Hắn còn chưa nói hết, âm thanh chói tai với phích nước nóng vỡ tung trên trán khiến hắn lảo đảo ngồi xuống.
“Ngươi không muốn chết, nhưng ngươi có tin ta giết chết ngươi không?”
Ném cái bình nước nóng bể ra ngoài, Trương Kế Quân nói: “Ta là Nhị Quân, nếu ai không phục thì ra đây đánh với ta một trận.”
…
Không một ai lên tiếng.
Trương Kế Quân hài lòng quét mắt một vòng, sau đó dùng cánh tay ôm lấy bờ vai run rẩy của nữ hài.
“Đừng dọa, anh đây thật lòng muốn làm bạn với ngươi. Ngươi nhìn bạn học của ngươi kìa. Về sau ngươi phải đi chơi với ta.”
Nữ hài rụt rè ngẩng đầu, sau đó lắc đầu thật mạnh. Nàng đang định nói chuyện, chợt thấy một luồng ánh sáng lóe lên.
Triệu Đàm.
Ở cái tuổi này, hắn không biết sợ là gì. Mặc dù hắn biết Trương Kế Quân rất khó chơi nhưng hắn vừa ra tay là giết người.
Trong lòng thiếu niên chỉ biết dùng trò đùa để bày tỏ tình cảm, nữ hài chính là vảy ngược của hắn.
Lúc đó, đầu óc Thôi Tư Mộng trống rỗng. Ký ức duy nhất chính là máu nóng nhỏ xuống gương mặt.
Khi nàng ý thức được sự việc, hết thảy đã kết thúc.
Trương Kế Quân ôm mặt như một con chó hoang hốt hoảng rời đi, chỉ để lại một câu: “Triệu Thiểm Thiểm ở đại viện nhà máy giày đúng không? Ta không xử ngươi, nhưng anh của ta nhất định sẽ giết chết ngươi.”
Một dao kia chẳng những tạo thành vết sẹo như con rết trên nửa gương mặt của Trương Kế Quân ngày sau, mà còn làm cho bản chất ngoài mạnh trong yếu của hắn lần đầu tiên bại lộ trước mặt mọi người.
Lúc đó, hắn giống như cột cờ bị đổ.
Thấy máu nhưng không có án mạng xảy ra. Cho nên vụ việc không kinh động đến trường học, không kinh động đến hiệu trưởng, thậm chí không bồi thường thuốc men. Sự việc cứ như vậy mà lắng xuống một cách kỳ lạ.
Sau đó rất lâu, Triệu Đàm mới từ miệng những người khác biết được vì sao hắn lại bình yên vô sự.
Ba của Trương Kế Quân uống rượu chết cóng trong một buổi tối mùa đông, mẹ của hắn mắc bệnh tâm thần, cả ngày ở nhà điên điên khùng khùng. Cho nên không có ai đến trường gây chuyện. Quan trọng nhất là Trương Đại Quân cũng xảy ra chuyện.
Hắn phát sinh xung đột với một tên gia hỏa tên Hồ Điệp vì một quầy hàng bán thức ăn. Trương Đại Quân cho đối phương một dao nhưng đối phương vẫn sống sờ sờ, lại còn đánh gãy chân hắn.
Hồ Điệp Lục Viễn là tên trùm cứng đầu mới quật khởi ở đường Tứ Mã, nổi tiếng làm việc hung ác. Sự việc rất ầm ĩ.
Lục Viễn bắn tiếng muốn Trương Đại Quân cả đời phải ngồi xe lăn. Sau khi biết được tin tức, Trương Đại Quân đã biến mất trong đêm. Điều duy nhất hắn làm là để lại hai mươi đồng cho bà mẹ tâm thần của mình.
Lão đại xảy ra chuyện, lão nhị Trương Kế Quân lại bị một dao dọa sợ mất mật, không dám làm gì nữa. Điều này cũng giúp cho Triệu Đàm và toàn bộ trường học của hắn có được một hồi ức đẹp nhất.
Thôi Tư Mộng không còn né tránh hắn, thậm chí bắt đầu quan tâm đến cuộc sống của hắn.
Mỗi ngày hai người đều trêu đùa nhau giống như mấy cặp tình nhân mới yêu. Điều duy nhất không vui là Thôi Tư Mộng thúc giục Triệu Đàm phải học tập.
“Học tập có thể thay đổi cuộc sống của chúng ta trong tương lai.”
Thôi Tư Mộng buộc tóc đuôi ngựa, thái độ chăm chú như trong chiến tranh.
“Nhà máy giày sắp sửa không phát nổi tiền lương nữa rồi. Cho dù học tiếp cũng có lợi ích gì đâu?”
Đáng tiếc Triệu Đàm thuộc dạng học dốt bẩm sinh, miệng đồng ý nhưng không bao giờ tiến bộ, sự việc cứ thế kéo dài. Nhưng hắn cũng nghe theo nữ hài, dần dần rời xa đám bạn bè ngoài xã hội.