Tô Bình Nam vuốt mi tâm.
Nam nhân hiểu Hạ quốc quá rộng lớn và dân số quá đông, dẫn đến sự cạnh tranh khốc liệt giữa các sản phẩm chăm sóc sức khỏe. Mạnh như Cẩm Tú cũng chỉ có thể quản lý theo hình thức ba hang, đây là hiện trạng khó mà thay đổi được.
“Các ngươi hãy điều tra việc này, tiến hành một số quan hệ xã hội. Chúng ta cũng phải gánh trách nhiệm.”
Tô Bình Nam gật đầu: “Dùng hình thức văn kiện chuyển chuyện này cho Tư Ngọc Trụ, nói với hắn rằng phải kiếm tiền nhưng không được viện cớ.”
“Về phần nữ phóng viên kia…”
Tô Bình Nam nhìn Lục Viễn: “Làm bạn với nàng. Thiên hạ này không có thứ gì không giao dịch được. Đưa ra một điều kiện khiến cái tinh thần trọng nghĩa nực cười của nàng không thể từ chối được.” Nam nhân phất tay, kết thúc cuộc nói chuyện.
Một phóng viên không biết trời cao đất rộng, tràn đầy nhiệt huyết mà thôi, Tô Bình Nam không có hứng thú.
…
Lục Viễn đoán rất đúng.
Lý do chính dẫn đến báo cáo này đúng là vì Điền Hà đã chết trước mặt Thôi Tư Mộng, khiến nữ hài bị đả kích rất lớn.
Ước mơ của nữ hài rất lớn, nàng vẫn luôn muốn trở thành một phóng viên nổi tiếng thế giới như George Futterman, thay đổi thế giới bằng những hiểu biết sâu sắc và những phóng sự thực tế của mình.
Vì vậy, nàng cần một sự kiện thực sự để trở nên nổi tiếng.
Vừa lúc chuyện xảy ra có tính dẫn dắt và oanh động. Thôi Tư Mộng đã sớm nghe nói về thị trường sản phẩm chăm sóc sức khỏe hỗn loạn. Sau khi tiến hành nghiên cứu sơ bộ, nữ hài cảm thấy giật mình.
Vì thế, bản báo cáo gây náo động đã chính thức được công bố.
Như thường lệ, Thôi Tư Mộng dù bận rộn vẫn là người đầu tiên bước vào tòa soạn báo, định giúp mọi người dọn dẹp văn phòng trước khi bắt đầu một ngày làm việc bận rộn.
Nữ hài rất thông minh.
Bài báo càng có tiếng vang, nàng lại càng không thể kiêu ngạo.
“Tiểu Thôi, bài báo của ngươi đã gây ra hiệu ứng rất lớn, làm không tệ. Những chuyện này nên để tạp vụ làm, ngươi không còn là người mới nữa mà.”
Nhưng sau cùng thì mọi chuyện đã khác. Nam nhân luôn được mệnh danh là nam thần mặt đen, chủ nhiệm Lưu thậm chí còn chủ động đến chào hỏi nữ hài đang quét dọn: “Ngươi có cơ hội tốt để giành được giải báo chí Phạm Trường Giang lần này. Không được kiêu ngạo, tiếp tục cố gắng.”
“Đúng rồi, vừa rồi có người nói là đồng hương của ngươi, đang tìm ngươi đấy.”
Chủ nhiệm Lưu khoát tay ra hiệu cho nữ hài không cần căng thẳng. Trước khi đi, hắn chợt nhớ đến chuyện này.
“Đồng hương?”
Thôi Tư Mộng mang theo một chút nghi ngờ bước ra khỏi văn phòng. Mặc dù đã nhiều năm không gặp nhưng nữ hài vẫn nhận ra nam nhân đang đợi mình.
Khuôn mặt trẻ trung một thời đã trở nên già dặn và sắc sảo. Duy chỉ có một điều không thay đổi là sự hoang dã thỉnh thoảng lộ ra trong ánh mắt.
Gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến nữ hài đỏ cả vành mắt.
“Thiểm Thiểm?”
Nữ hài gọi tên của đối phương.
Triệu Đàm đã bộc lộ tài năng ở tập đoàn Cẩm Tú nhếch môi cười.
“Nhiều năm rồi, lần đầu tiên có người gọi ta bằng cái tên này. Bạn học cũ, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.”
Nữ hài xúc động đáp lại.
Đã lâu không gặp.
Bốn chữ không có gì đặc biệt nhưng phát ra từ miệng Triệu Đàm lại nặng ngàn cân.
“Sỏa Sỏa, bây giờ trông ngươi không còn ngốc nữa rồi.”
Triệu Đàm nói ra biệt danh của nữ hài trước đây.
Hai người bật cười, cảm giác lạ lẫm và ngăn cách đột nhiên biến mất.
“Xem ra ngươi làm ăn không tệ.”
Thôi Tư Mộng không còn là nữ hài mới ra đời, liếc mắt một cái đã nhìn ra bộ quần áo đắt tiền mà nam nhân đang mặc.
“Sống qua ngày mà thôi. Chúng ta tìm chỗ nào ngồi trò chuyện một lát nhé.”
Nhìn cô bạn học cũ trổ mã càng lúc càng xinh đẹp, ánh mắt Triệu Đàm chợt lóe lên lửa nóng.
Chủ động tiếp xúc với Thôi Tư Mộng là do hắn yêu cầu. Từ ngay lần đầu tiên nhìn thấy tấm ảnh chụp, Triệu Đàm đã nhận ra đối phương.
Đây là bạn học của hắn, cũng là nữ nhân mà hắn theo đuổi ròng rã ba năm.
“Được, để ta đi báo lại một tiếng.”
Thôi Tư Mộng cười rất vui vẻ: “Chúng ta đã lâu không gặp, ta mời ngươi ăn cơm.”
…
Trường học không phải thế ngoại đào viên.
Đặc biệt là từ cuối những năm 1980 đến giữa những năm 1990, bạo lực và trình độ mạnh được yếu thua khiến người ta thấy mà giật mình.
Thời kỳ đó không có KFC, không có Vương Giả Vinh Diệu, thậm chí không có điện thoại.
Nhưng phần lớn tinh lực của học sinh không dùng cho học tập.
Cộng thêm các bậc cha mẹ không coi trọng việc học, không mong con cái thành tài như hai mươi năm sau. Cho nên trong hoàn cảnh như vậy, các vụ bạo lực học đường nhiều không đếm xuể.
“Là hán tử dù sao cũng chỉ chết có một lần, nhưng phải chết sao cho anh hùng.”
Năm 1987, Triệu Đàm chải một kiểu tóc khó coi, ngậm điếu thuốc, mặc một bộ quân phục màu xanh lá ngồi xổm ở cổng trường, miệng ngâm nga bài hát vừa học được, ánh mắt không chút kiêng kỵ đánh giá chung quanh.
Năm đó hắn mười bảy tuổi, cái tuổi tràn đầy tinh lực trong thời buổi bạo lực học đường này.
Chỉ một cái liếc mắt, Triệu Đàm nổi tiếng cả con đường Đại Phú và đại viện nhà máy giày đột nhiên bị một nữ sinh luôn cúi đầu ngượng ngùng thu hút.
Nữ hài ăn mặc rất hợp thời trang, tóc quấn khăn, đầu cúi thấp, làn da trắng nõn và cần cổ tựa thiên nga khiến hắn chú ý.
“Đây là chị dâu của các ngươi.”
Lúc đó, Triệu Đàm nhìn như lão luyện nhưng thật ra chỉ là một thiếu niên vừa mới biết yêu. Hắn cố ý dùng tiếng cười của mình để thu hút sự chú ý của nữ hài.
Nhưng bước chân của nữ sinh lại càng nhanh hơn.
Hai tháng trôi qua, Triệu Đàm và Thôi Tư Mộng được phân chung một lớp nhưng số lần nói chuyện với nhau không đủ một bàn tay. Hơn nữa, để thu hút sự chú ý của nữ hài, Triệu Đàm còn cố ý đặt biệt danh cho từng người.
Nam nhân đa phần đều là những kẻ khốn nạn.
Càng không có được thì lại càng cảm thấy đối phương là tốt nhất. Nếu như ban đầu chỉ là tình cảm thanh xuân, về sau Triệu Đàm đối với Thôi Tư Mộng chính là si mê.