Trước khi bộ phận quan hệ công chúng của Chăm sóc sức khỏe Cẩm Tú kịp phản ứng, báo cáo thứ hai đã được công khai, đặc biệt là câu cuối cùng trong báo cáo đã khiến ngọn lửa lan rộng ra toàn bộ thị trường sản phẩm chăm sóc sức khỏe.
“Con người khao khát sức khỏe và sẵn sàng dùng tiền để mua sức khỏe. Ta không phủ nhận sự cần thiết của các sản phẩm chăm sóc sức khỏe, nhưng ta không cho rằng các sản phẩm chăm sóc sức khỏe nên trở thành công cụ kiếm tiền của một số người chỉ vì những tuyên truyền sai lệch.”
Tư Ngọc Trụ ứng đối rất nhanh.
Hắn lập tức tạo dựng được tên tuổi của mình trên các phương tiện truyền thông chính thống.
Nhưng hiệu quả có vẻ không tốt, phóng viên tên Đậu Khiếu Niên Hoa kia đã bỏ ra rất nhiều công sức, thậm chí còn lấy được một số dữ liệu về tác dụng phụ của melatonin từ bên kia đại dương để phản bác lại bài báo làm rõ của hắn.
Ban đầu, thị trường sản phẩm chăm sóc sức khỏe trị giá hàng chục tỷ đồng đã là một biển đỏ. Sản phẩm chăm sóc sức khỏe Cẩm Tú độc quyền, những công ty khác đều bị ép xuống.
Nhưng tin tức này lại cho những người kia cơ hội thở dốc. Bọn hắn nhanh chóng vặn thành một sợi dây thừng. Điều này khiến cho Tư Ngọc Trụ có chút sứt đầu mẻ trán.
Báo cáo cuối cùng được đưa đến bàn của Tô Bình Nam.
Cắt đứt con đường kiếm tiền của người khác chẳng khác nào giết chết ba mẹ người ta.
Vốn dĩ sự tàn sát trên thị trường sản phẩm chăm sóc sức khỏe đã vô cùng tàn khốc. Tập đoàn Cẩm Tú đã trải qua nhiều cơn bão đẫm máu trong bóng tối đằng sau sự thống trị của mình đối với giang hồ.
Tô Bình Nam cho rằng đối phương cắn chặt tập đoàn Cẩm Tú không thả như muốn chặt đứt thị trường sản phẩm chăm sóc sức khỏe vốn đã thành hình của hắn.
Làm sao Tô Bình Nam kiệt ngạo có thể từ bỏ ý đồ chứ?
Tại tầng cao nhất của tòa nhà Cẩm Tú, Tô Bình Nam đang thảnh thơi ngắm phong cảnh bên dưới.
“Người ta nói văn nhân giết người không đổ máu. Chỉ có mấy ngàn chữ của phóng viên kia đã muốn làm nổ tung thị trường mấy chục tỷ của ta, đúng là đủ tàn nhẫn.”
Biểu hiện của nam nhân vô cùng nghiêm túc: “Trên thị trường có không dưới ba trăm loại sản phẩm chăm sóc sức khỏe, thiện ác lẫn lộn, vì sao các ngươi lại cắn chết chúng ta không thả? Ta muốn tất cả thông tin về cái người tên Đậu Khấu Niên Hoa kia, muốn xem rốt cuộc người đứng sau hắn là ai.”
Từ trước đến nay Tô Bình Nam không bao giờ tin vào sự trùng hợp.
Lục Viễn hiểu sự tức giận của lão đại, lập tức khom người: “Ta sẽ điều tra rõ ràng.”
…
Nguyên tắc quan trọng nhất của một phóng viên là gì?
Không có gì khác, chỉ ba điểm.
Một là tính xác thực, hai là sự mới mẻ và ba là tính dẫn dắt.
Đây là nguyên tắc mà tất cả những người làm báo đều phải ghi nhớ khi bước chân vào nghề. Nhưng trong xã hội nghiệt ngã này, nó chẳng làm được gì nhiều.
Thôi Tư Mộng mới ra đường đời là một trường hợp hiếm.
Nữ hài có làn da màu lúa mì này có lối viết sắc sảo và tinh thần làm việc chuyên nghiệp. Nàng nhanh chóng trở thành ngôi sao đang lên của báo chiều phương Bắc.
Nữ hài rất cao, 1m75 cùng với việc vận động thể thao thường xuyên khiến nàng rất hấp dẫn.
Những người thích cười nói chung không phải người xui xẻo. Mấy năm qua, những tin tức của nàng đều mang tính thời sự. Bút danh Đậu Khấu Niên Hoa dần dần được nhiều người biết đến.
Một tin tức có thể khiến toàn bộ lãnh đạo cấp cao của Cẩm Tú cảm thấy như đang đứng trước một kẻ thù đáng gờm, khiến cho Tô Bình Nam cuồng vọng phải coi trọng người đứng đằng sau nữ hài là ai.
Hiệu suất làm việc của Lục Viễn rất nhanh. Mọi thông tin về nữ hài được đặt lên bàn Tô Bình Nam vào sáng ngày thứ ba.
Nhìn tấm ảnh nữ hài thản nhiên cười nói, còn có vẻ ngây ngô, Tô Bình Nam không khỏi nghi hoặc.
“Ngươi xác định không có người khác nhúng tay vào?”
“Không có.”
Lục Viễn trả lời rất chắc chắn: “Ta đã kiểm tra tất cả quỹ tích hoạt động của nàng, bao gồm tình huống tiêu phí. Nữ hài này đi làm còn chưa đến ba năm, sống trong ký túc xá do tòa soạn cung cấp. Chi phí hàng ngày của nàng rất thấp, không có điểm nào bất thường. Nửa năm qua, không có bất kỳ công ty chăm sóc sức khỏe nào bị nàng lên án.”
“Vì sao nàng lại để mắt đến Cẩm Tú?”
Tô Bình Nam nheo mắt: “Nhất định có nguyên nhân.”
Lục Viễn do dự một chút rồi trả lời: “Tinh thần trọng nghĩa.”
“Tinh thần trọng nghĩa?”
Tô Bình Nam không biết nên khóc hay nên cười: “Chăm sóc sức khỏe Cẩm Tú ít nhất đã tạo công ăn việc làm cho ba trăm ngàn người. Việc kinh doanh hàng chục tỷ mà ta dày công gây dựng bị đánh úp chỉ vì cái gọi là tinh thần trọng nghĩa buồn cười của nàng?”
“Vâng.”
Lục Viễn khom người: “Theo điều tra của chúng ta, nữ hài Thôi Tư Mộng này kiếm được hai trăm tám mươi nhân dân tệ mỗi tháng, nhưng hàng tháng nàng lại dành một phần tiền lương của mình để hỗ trợ một đứa trẻ mồ côi tên là Điền Lực.”
“Nói tiếp đi.”
Tô Bình Nam hiểu Lục Viễn sẽ không bao giờ nói nhảm trước mặt hắn.
“Mẹ của Điền Lực đã chết vì biến chứng bệnh bạch cầu, nhưng khi còn sống nàng đã dùng sản phẩm chăm sóc sức khỏe của chúng ta. Người ta nói rằng Điền Hà chết vì nàng tin rằng các sản phẩm của chúng ta có thể chữa khỏi bệnh cho nàng. Cho nên, nàng không đến bệnh viện để thăm khám đúng hạn.”
Lúc này, Tô Bình Nam lập tức hiểu được bản chất của việc mù quáng tin vào sản phẩm chăm sóc sức khỏe có thể trị được bệnh.
“Sản phẩm chăm sóc sức khỏe của chúng ta có quảng cáo nó chữa được bệnh bạch cầu không?”
Tô Bình Nam biết công tác tuyên truyền của Tư Ngọc Trụ có thể nói là dùng bất kỳ phương pháp nào, lập tức quay sang hỏi Văn Tiểu Địch một câu.
Văn Tiểu Địch ở bên cạnh trả lời rất nhanh: “Không có, nhưng ngoại trừ một số thành phố trực thuộc tỉnh, bộ phận chăm sóc sức khỏe của chúng ta áp dụng mô hình quản lý khu vực địa khu, lực khống chế không thể mạnh được. Có thể là cấp dưới vì công trạng mà khuếch đại tuyên truyền.”
Văn Tiểu Địch dừng lại thoáng chốc, già dặn đưa ra phán đoán của mình: “Cho nên không thể loại trừ điều này.”