Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1498 - Chương 1498. Ta Muốn Gặp Lão Đại

Chương 1498. Ta muốn gặp lão đại
Chương 1498. Ta muốn gặp lão đại

Cửa hàng lớn bắt nạt khách hàng, khách hàng lớn bắt nạt cửa hàng.

Thế giới này nhìn vào thực lực. Với quy mô của tập đoàn Cẩm Tú, ở một thành phố nhỏ cấp quận như Phong thành, Tô Bình Nam không cần nhìn sắc mặt của bất cứ kẻ nào. Thậm chí hắn không ngại làm nhân vật chính.

“Vì lý do sức khỏe, ta không thể uống rượu được.”

Mọi người đều biết Tiểu Hồng Bào rất lạnh lùng và khó tiếp cận. Hắn đã nói như vậy, mặc dù hắn vẫn mỉm cười suốt cả bữa tiệc, tỏ thái độ bình dị gần gũi, nhưng không có mấy ai dám tiến lên mời rượu hắn.

Chủ khách đều vui. Tất cả đều không có vấn đề. Mãi cho đến khi tiệc rượu kết thúc, Trương Lam Vũ bước ra khỏi khách sạn, chuẩn bị lên xe.

“Ông chủ Trương, Tô tổng có chút việc cần bàn với ngươi.”

Triệu Đàm tiến lên ngăn cản đối phương, thái độ lạnh nhạt.

“Được.”

Trương Lam Vũ không hề nghi ngờ, gật đầu với tài xế và thư ký của mình: “Các ngươi về trước đi.”

Không sai, để đảm bảo nữ nhân của mình bình an vô sự, mục tiêu đầu tiên của Triệu Đàm chính là Trương Lam Vũ.

Hắn là lãnh đạo cấp cao của Cẩm Tú, hắn biết rõ lão đại của mình đầu tư không chỉ để kiếm tiền. Trương Lam Vũ là một đối tượng trong phe phái đầu tư mà Tô Bình Nam thành lập.

Cho nên, Trương Lam Vũ chính là một cái thẻ đánh bạc rất thích hợp.

Từ trước đến giờ, hắn chưa từng nghĩ mình sẽ làm gì Tô Bình Nam. Mặc dù Triệu Đàm rất giỏi đánh nhau nhưng năng lực phản kích của Tiểu Hồng Bào khiến hắn phải sợ hãi.

Còn người Tô gia?

Nó chỉ càng khơi thêm lửa giận cho Tô Bình Nam, ngược lại được không bù mất. Sự kiêu ngạo của Tô Bình Nam đã xâm nhập lòng người. Ngay cả Triệu Đàm cũng không thể xác định hắn có thể thoát khỏi lửa giận của đối phương hay không.

Trong cuộc đời này, Trương Lam Vũ không ngờ có một ngày có người chĩa súng vào đầu mình.

Cả người hắn lập tức mềm nhũn. Phản ứng đầu tiên của hắn là cầu xin tha thứ.

“Ta không làm chuyện gì có lỗi với Tô tổng hết.”

Biểu hiện của ông chủ Trương như đang thề thốt. Hắn ngộ nhận Tô Bình Nam muốn đối phó hắn. Một nhân vật ngày thường luôn tỏ ra quyền cao chức trọng gần như sụp đổ vào lúc này: “Mấy ngày trước ta đến thăm Cố gia chẳng qua là…”

“Câm miệng.”

Triệu Đàm cười lạnh, cắt ngang lời cầu xin của đối phương, sau đó dùng cơ thể ngăn trước người Trương Lam Vũ.

Hắn biết rõ phản ứng của vệ sĩ Cẩm Tú nhanh đến cỡ nào. Không nói hai con bạo long Đỗ Cửu và Đỗ Thạch, ngay cả Hồ Điệp Lục Viễn cũng đủ khiến cho hắn gãy cánh giữa đường.

Lựa chọn của hắn vô cùng chính xác.

Quả nhiên khi hắn rút súng chưa đến ba phút, đám người Lục Viễn đã xuất hiện trước mặt Triệu Đàm.

Biểu hiện của Triệu Đàm vô cùng bình tĩnh. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lục Viễn, hắn lên tiếng: “Viễn ca, ta chỉ bất đắc dĩ mà thôi.”

“Rất tốt.”

Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ bây giờ Lục Viễn đã chém Triệu Đàm thành muôn mảnh.

Hắn cho rằng hành vi của một người đã theo hắn từ Tấn Châu là một sự phản bội.

Điều này khiến cho Lục Viễn vốn coi Tô Bình Nam là thần phải phẫn nộ. Hắn từ từ di chuyển về phía trước.

“Dừng lại, Viễn ca. Nếu không ta sẽ bắn chết hắn.”

Triệu Đàm biết rõ thực lực của Lục Viễn, lập tức cảnh giác, tay cầm súng bởi vì dùng sức mà nổi gân xanh: “Bí thư Phong thành bị giết tại khách sạn của tập đoàn Cẩm Tú, ngươi biết rõ tin tức này sẽ mang lại hậu quả gì chứ.”

Lục Viễn dừng bước.

Triệu Đàm nói không sai. Hiện tại, trên danh nghĩa hắn vẫn là nhân viên của Cẩm Tú. Nếu Trương Lam Vũ chết ở đây, hậu quả khó mà tưởng tượng được.

“Ngươi điên rồi, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”

Trong ánh mắt hung ác của Lục Viễn mang theo sự nghi hoặc. Hắn không thể nào hiểu được vì sao Triệu Đàm lại làm như vậy. Tập đoàn Cẩm Tú đã thỏa mãn tất cả mọi yêu cầu của hắn mà.

“Ta muốn gặp lão đại.”

Triệu Đàm giấu mình sau lưng Trương Lam Vũ đã giống như bùn nhão. Mặc dù Mộ Dung Thanh Thanh và Tô Nhất Nhị không có ở đây nhưng hắn vẫn rất cẩn thận.

“Buồn cười.”

Lục Viễn cố gắng kìm chế lửa giận: “Làm sao ta có thể dẫn ngươi đến gặp Nam ca chứ. Có chuyện gì ngươi cứ nói với ta.”

“Dẫn hắn đến gặp ta.”

Điện thoại vang lên.

Động tĩnh lớn như vậy làm sao có thể che giấu Tô Bình Nam. Giọng nói của hắn rất lạnh lùng, hiển nhiên hắn đã nổi giận.

Triệu Đàm nằm mơ cũng không ngờ có một ngày mình được đối mặt với Tô Bình Nam.

Mặc dù hắn chắc chắn mình sẽ phải chết nhưng chân hắn vẫn không nhịn được run lên.

Bởi vì trong suy nghĩ của Triệu Đàm, Tô Bình Nam là nam nhân đáng sợ nhất mà hắn từng gặp.

Khách sạn của tập đoàn Cẩm Tú đã sớm trải rộng toàn Thiên Nam. Phong thành tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Thậm chí trên mỗi tầng cao nhất của khách sạn Cẩm Tú đều có một căn phòng tổng thống không bán ra ngoài. Mọi người không ai có ý kiến về vấn đề này. Cẩm Tú một ngày thu một đấu vàng, giữ lại một căn phòng chẳng là cái gì cả.

Thậm chí không ít người vừa nhắc đến chuyện này sẽ duỗi ngón tay cái tán dương một câu.

“Ngon lành!”

Cánh cửa phòng tổng thống mở ra, Tô Bình Nam vẫn như ngày thường ngồi trên ghế salon, điếu xì gà trong tay bốc lên khói xanh lượn lờ.

“Phong thành nhiều núi, ánh sáng mặt trời rất tốt.”

Tô Bình Nam nhìn Triệu Đàm đang căn thẳng, mỉm cười nói, làm như không thấy khẩu súng ngắn màu đen sáng bóng trong tay hắn.

Thậm chí hắn còn điều chỉnh tư thế ngồi: “Ngươi có muốn uống gì không? Ta thấy ngươi rất căng thẳng. Người căng thẳng thì thường hay khô miệng.”

Nói xong, Tô Bình Nam giơ ta ray hiệu cho mấy hán tử ngăn trước người mình lui về phía sau.

Cuộc đời hắn vô cùng kiêu ngạo. Cấp dưới của hắn làm ra việc này, hắn tất nhiên phải tự mình đối mặt.

Hết chương 1498.
Bình Luận (0)
Comment