Khi hắn cất bước, biến cố đột nhiên xảy ra.
Pằng!
Tiếng súng trầm đục khiến lồng ngực của Hoàng Duy đang định lên tiếng nở một đóa hồng đỏ.
Lão quản gia ngã sõng soài ra đất.
Kinh nghiệm đánh quyền ở tập đoàn Cẩm Tú đã cứu mạng Nobel. Hắn lộn một vòng theo bản năng, tiếng súng liên tiếp khiến vị trí cũ của hắn văng đầy bụi đất.
"Đừng giết ta!"
Cảnh tượng này dọa Nobel hồn bay phách tán, hét lên đứt ruột đứt gan.
Tiếng súng dừng lại, một họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu hắn. Một người Indonesia da đen, mũi ưng lạnh lùng cất lời: "Cho ta một lý do không giết ngươi."
Nobel cái khó ló cái khôn, run rẩy tháo chiếc nhẫn kim cương hồng trên ngón tay và chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay ra: "Các ngươi cầu tài, ta rất đáng giá."
Đối phương nhận kim cương, híp mắt nhìn Nobel vài giây. Trong ánh mắt thấp thỏm của Nobel, cuối cùng hắn gật đầu: "Lên xe!"
…
Mười mấy phút sau, đám cảnh sát khoan thai đến chậm chỉ nhìn thấy máu đen đầy đất và chiếc xe sang trọng trống không.
"Phì!"
Cảnh sát trưởng Ami hung hăng nhổ nước bọt, sau đó nhìn người phụ trách ngân hàng Hợp Sinh đang lo lắng: "Bị bắt cóc hả? Yên tâm đi, người Trung Quốc các ngươi giàu như vậy, không chết được đâu, không cần sốt ruột."
Cuộc khủng hoảng tài chính khiến toàn Indonesia cực kỳ hận người Hoa.
Hơn nữa, chính phủ vô tình cố ý tuyên truyền dẫn dắt, dân chúng tầng chót quy kết hàng loạt mâu thuẫn như là hủ bại và sự phân phối tài nguyên không đều lên đầu người Hạ quốc da vàng.
Từ thái độ của một cảnh sát đối với tập đoàn tài chính Hợp Sinh tài phiệt có thể thấy điều này.
Hiện tại cách sự kiện Indonesia tàn sát người Hoa ở thời không kia chỉ còn bốn tháng ngắn ngủi.
…
Ô tô đi khoảng nửa tiếng, trên đường có một nông trường và một trại nuôi gà.
Nobel bị trói hai tay, liều mạng tự nhủ phải tỉnh táo. Hiện giờ hắn bị đối phương che mắt bằng vải đen, nhưng âm thanh lọt vào tai có thể giúp hắn đoán được.
Một tiếng sau, hắn bị người ta đưa lên thuyền.
Chắc là một con thuyền đánh cá, mùi nước biển xộc vào mũi.
Bốn tiếng sau, Nobel được tháo miếng vải đen bịt mắt ra.
Nam nhân mũi ưng mỉm cười chìa tay: "Nobel công tử, người thừa kế duy nhất của tập đoàn tài chính Hợp Sinh. Làm quen chút, ta là Ahya Zoff."
Hiển nhiên đối phương nắm bắt tin tức rất nhanh, chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi đã làm rõ thân phận của Nobel.
Nobel híp mắt thích ứng với ánh sáng. Hắn gượng cười, cố gắng dùng nụ cười đè nén nỗi hoảng sợ trong lòng. Cứ tưởng mình gặp phải bọn cướp hung ác mà thôi, nhưng kẻ này khiến tim hắn chìm xuống đáy vực.
Hắn chỉ là công tử ăn chơi nhưng cũng từng nghe thấy cái tên này.
Ahya Zoff.
Người chấp hành chủ nghĩa ly khai tự do, một trong ba lãnh đạo của tổ chức phong trào Aceh.
"Các ngươi nhằm vào ta à?"
Nobel nhìn hoàn cảnh đảo hoang xung quanh, không kìm được hỏi.
"Ngươi xui thôi."
Ahya lắc đầu: "Khủng hoảng tài chính, chúng ta cũng phải ăn cơm. Mà người Hoa ở cửa ngân hàng chắc chắn là mục tiêu tuyệt nhất."
Lúc này, tổ chức Aceh Tự Do vẫn chưa lớn mạnh như đời trước, có thể đánh lui chính phủ Indonesia. Nhưng tổ chức này cũng đã phô bày thực lực, trở thành một thế lực khiến Suharto người cầm quyền Indonesia cực kỳ nhức đầu.
Ahya Zoff có thể trở thành một trong ba lãnh đạo cao nhất của tổ chức này, tất nhiên thủ đoạn không kém. Thấy người thừa kế duy nhất của gia tộc Hagen tái mét mặt mày, hắn cười rất vui vẻ.
"Đúng là ngươi rất đáng giá."
Ahya nói với Nobel: "Vậy thì ngươi nói xem mạng của ngươi trị giá bao nhiêu?"
Nam nhân vuốt ve khẩu súng bốc mùi khói súng trong tay, ánh mắt sắc bén.
Câu hỏi này rất thông minh.
Hiện tại tổ chức Aceh đang ở thời kỳ dậm chân tại chỗ, sự chèn ép của chính phủ và cuộc khủng hoảng tài chính khiến cho bọn hắn tổn thất nặng nề. Nếu không, với địa vị của hắn, hắn đã chẳng chạy đến đảo Java tự mình mạo hiểm.
Từ đó có thể thấy tình cảnh khốn khó của những người này.
"50 triệu đô la Mỹ."
Con số Nobel đại thiếu gia đưa ra khiến mấy hán tử giam giữ hắn há hốc mồm.
"Một trăm triệu."
Ahya không chút do dự tăng gấp đôi: "Tài sản của tập đoàn tài chính Hợp Sinh có thể lấp đầy biển rộng. Ngươi là độc đinh cơ mà, xem nhẹ mình quá đấy."
"Không chỉ các ngươi chịu tổn thất nặng nề từ khủng hoảng tài chính, mà chúng ta cũng vậy."
Vẻ mặt Nobel rất chân thành: "Gia tộc chúng ta tuyệt đối không thể lấy ra nhiều tiền mặt như vậy trong thời gian ngắn."
"Ngươi có biết đây là đâu không?"
Ahya cười như rắn độc: "Đảo Tiamat, một hòn đảo của bộ tộc ăn thịt người. Không ai có thể tìm tới nơi hoang vắng này. Vì vậy ta có thời gian chờ đợi."
…
Có tiền mua tiên cũng được.
Người thừa kế duy nhất của tập đoàn tài chính Hợp Sinh bị bắt cóc, gia tộc Hagen lập tức huy động mọi nguồn lực của mình.
Từ quan chức cấp cao trong chính phủ đến tam giáo cửu lưu, rất nhiều người đều nhận được số tiền lớn nhờ hỗ trợ cung cấp thông tin.
Có thể nói Nobel quá xui xẻo.
Nếu là thế lực khác, hắn có thể biến nguy thành an. Nhưng kẻ bắt cóc hắn lại là tổ chức Aceh, một tổ chức khủng bố dốc hết sức tách ra khỏi Indonesia.
Các lão gia của gia tộc Hagen bình thường luôn trầm ổn, giờ đây ai nấy đều như kiến bò trên chảo nóng.
Thấy vậy, Hồng di - người chăm sóc Nobel từ nhỏ - rón rén quay về phòng ngủ của mình, sau đó run rẩy lấy ra một tấm danh thiếp.
"Vú Hồng, ngươi phải nhớ kỹ một việc."
Lúc đó vẻ mặt Nobel cực kỳ nghiêm túc, làm cho Hồng di đã quen với dáng vẻ cà lơ phất phơ của hắn cảm thấy căng thẳng: "Nếu ta xảy ra chuyện mà trong nhà không giúp được gì, thì ngươi nhất định phải gọi cho số điện thoại này, nói cho đối phương biết tất cả những gì ta gặp phải."
Tấm danh thiếp rất tinh xảo, bên trên chỉ có một dãy số điện thoại và một cái tên.
Tô Bình Nam.
Hồng di thành kính bấm điện thoại.