Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1500 - Chương 1500. Chỉ Là Khách Qua Đường

Chương 1500. Chỉ là khách qua đường
Chương 1500. Chỉ là khách qua đường

“Viễn ca, xem như ta nợ ngươi.”

Sau khi nói xong, Triệu Đàm hất mũi chân một cái, con dao dưới chân rơi xuống lòng bàn tay. Hắn đẩy mạnh Trương Lam Vũ còn đang run rẩy.

Ông chủ Trương lảo đảo ngã xuống đất.

Đỗ Cửu và Lục Viễn gần như nhào đến nhưng Triệu Đàm không cho bất kỳ ai một cơ hội, cổ tay khẽ đảo, con dao sắc bén găm vào cổ của hắn.

Máu cũng không văng khắp nơi.

Triệu Đàm ôm chặt cổ mình, cơ thể mềm nhũn ngã xuống đất, mắt mở to nhìn Tô Bình Nam đang ngồi trên ghế, ánh mắt chỉ toàn là sự cầu khẩn.

“Tình yêu quả là thứ đáng sợ.”

Tô Bình Nam lẩm bẩm một câu, nhìn ánh mắt dần dần ảm đạm của Triệu Đàm. Hắn đứng dậy, khoát tay nói: “Ngươi cũng xem như tận tâm tận lực làm việc cho ta. Ngươi dùng mạng của mình để cầu ta, ta sẽ đồng ý. Ngươi cứ yên tâm ra đi.”

Câu nói này khiến Triệu Đàm thở ra một hơi, khóe miệng nhếch lên nụ cười.

Thôi Tư Mộng được đề bạt xuất ngoại đào tạo chuyên sâu hai năm.

Khoa báo chí của Princeton, trường đại học tốt nhất thế giới. Điều này khiến cho nữ hài vô cùng kích động. Về phần bài báo mà nàng đang theo, nó được chuyển cho người đã từng đoạt huy chương vàng trong ngành báo chí, Lưu Đạt Tây.

Nàng luôn tin tưởng Lưu tiền bối ghét ác như thù nhất định sẽ làm tốt hơn nàng. Hơn nữa, danh vọng và kinh nghiệm xã hội của Lưu tiền bối không phải một phóng viên nhỏ như nàng có thể so sánh được. Tập đoàn Cẩm Tú cũng sẽ không làm gì được Lưu tiền bối.

Điều duy nhất không vui là Triệu Đàm. Nam nhân luôn bảo vệ nàng lại biến mất một lần nữa, không điện thoại, không lời từ biệt.

Trước khi xuất ngoại, Thôi Tư Mộng thậm chí còn cố ý đến Thiên Nam một chuyến, nhưng nàng nhận được câu trả lời từ tập đoàn Cẩm Tú là Triệu Đàm đã từ chức rời đi. Khi đi, nữ hài không chú ý đến một nam nhân tên Lục Viễn nhìn nàng bằng ánh mắt rất kỳ quái.

Hai năm sau, nữ hài không về nước, nàng nhậm chức ở đài truyền hình BBC, trở thành một phóng viên vòng quanh trái đất như nàng đã từng mong ước. Sáu tháng sau, nàng gặp được một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.

Về phần thiếu niên phản nghịch đã từng ngăn trước người mình năm đó, nữ hài đã không còn nhớ đến nữa.

Trong một lần họp lớp, có người hỏi có ai còn nhớ Triệu Đàm hay không, Thôi Tư Mộng không lên tiếng, chỉ nói một câu sau khi uống rượu.

Cuộc đời là một hành trình, có rất nhiều người chỉ là khách qua đường.

Indonesia, đất nước vạn đảo.

Quốc gia này có hơn vạn hòn đảo, hơn ba trăm dân tộc, hơn hai trăm loại ngôn ngữ. Cộng thêm các loại mâu thuẫn về lịch sử, tôn giáo, hủ tục, tài nguyên phân phối không đều... dẫn tới rất nhiều hoạt động riêng lẻ.

Nói cách khác, quốc gia này cuồn cuộn sóng ngầm. Nhưng cho dù là vậy, tất cả người dân Indonesia vẫn hừng hực hùng tâm tráng chí.

Tổng thống Suharto đã tại vị ba mươi năm. Trong cuộc họp quốc hội mỗi năm một lần, hắn đã đưa ra một đề xuất mới mẻ.

Làm ngọn đèn hải đăng của Đông Nam Á.

Dã tâm rõ rành rành, hơn nữa lập luận mà người này đưa ra khiến người Indonesia phái cầm quyền cực kỳ tán thành.

Xét từ góc độ địa lý chính trị, Indonesia và Đăng Tháp quốc cực kỳ giống nhau. Đều là quốc gia trên biển, dân số đông đúc, tất nhiên tài nguyên cũng cực kỳ phong phú.

Trong lúc Indonesia đang thỏa thuê đắc ý, cuộc khủng hoảng tài chính bất ngờ đã giáng một đòn cảnh tỉnh cho đám người này.

Các quỹ vốn lưu động quốc tế như là Hồng Mông, Tiger, Quantum... đang giơ lưỡi đao đi tới. Rupiah đổi sang đô la Mỹ đã sụt giá đến mức đáng sợ là 1800021:1

Nhất thời tiếng kêu than dậy trời đất, sự chênh lệch giàu nghèo nghiêm trọng dẫn đến vô số sự kiện bạo lực cướp đoạt ở khắp nơi.

Có lẽ là trùng hợp, mục tiêu của rất nhiều côn đồ là một loại người.

Người Hoa.

Tổ chim bị phá há còn trứng?

Tập đoàn tài chính Hợp Sinh do tài phiệt Hạ quốc vượt biển sáng lập vào hàng trăm năm trước cũng bị tổn thất nặng nề.

Các nghiệp vụ dưới trướng tập đoàn bao gồm dầu mỏ, lâm nghiệp, nông nghiệp, bất động sản, hậu cần, tài chính ngân hàng... cực kỳ ảm đạm.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Lần đầu tiên thế hệ thứ ba tập đoàn tài chính Hợp Sinh coi trọng Nobel - thế hệ thứ tư chỉ biết vui vẻ tự tại.

Ai mà biết được cuộc khủng hoảng tài chính này sẽ kéo dài bao lâu, liệu sau này còn có bão táp dữ dội hơn hay không.

Chu kỳ kinh tế và lịch sử đã chứng minh khủng hoảng tài chính không bao giờ đến một lần. Là người người thừa kế duy nhất của tập đoàn tài chính Hợp Sinh thì bắt buộc phải tiếp nhận một số thứ từ sớm.

Vì vậy, Nobel đại công tử đang ở Hawaii ngắm mỹ nữ tóc vàng lần đầu tiên bị ép mặc vest đi giày da xuất hiện trên đảo Java.

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.

Mặc dù giá trị vốn hóa thị trường đã bốc hơi gần tám trăm triệu đô la, nhưng cuộc sống xa hoa phung phí của Nobel vẫn không bị ảnh hưởng chút nào.

Bộ quần áo đắt dọa người và chiếc nhẫn kim cương to bự trên ngón tay đã vô tình tiết lộ số tài sản hắn sở hữu.

"Ngân hàng thắt chặt tín dụng, sao ta phải học mấy kiến thức thu hồi nợ này chứ?"

Nobel chỉnh lại nếp nhăn trên trang phục vì ngồi xe, vẻ mặt mất kiên nhẫn: "Đã dùng thì phải dùng tinh anh chuyên nghiệp chứ?"

Nobel không hiểu tại sao mình phải đi tham dự cuộc họp tháng của một chi nhánh ngân hàng nhỏ trực thuộc ngân hàng gia tộc, giọng điệu đầy bực dọc.

"Công tử, ý của lão gia là ngươi phải bắt đầu làm từ tầng chót thì mới tiện tìm hiểu cả quá trình."

Hoàng Duy lái xe là người thâm niên đã phục vụ cho gia tộc Hợp Sinh nhiều năm. Hắn biết rõ đức hạnh của công tử nhà mình, lập tức giải thích.

"Biết rồi."

Nobel tỏ ra mất kiên nhẫn.

Hết chương 1500.
Bình Luận (0)
Comment