Tất nhiên tổng giám đốc công ty Long Đằng là Trang Tử Cường cũng được hắn coi như khách quý.
"Khách quý đến nhà, khách quý đến nhà."
Khôn Thái khẽ mỉm cười, nào còn dáng vẻ âm u thường ngày. Hắn cười ha ha nói với Tiểu Trang: "Chỗ ta là nơi khỉ ho cò gáy, có chuyện gì đáng để Trang tổng ngươi đích thân tới một chuyến vậy?"
Sau khi chào hỏi, Trang Tử Cường ra hiệu cho cấp dưới đưa bức tượng phật bằng vàng cho đối phương: "Công ty Long Đằng nhờ tướng quân giúp một chuyện."
"Tìm người hay là giết người?"
Khôn Thái cười to: "Chỉ cần người đang Miến Điện, ta nhất định sẽ giúp ngươi."
"Ta biết tướng quân cũng làm một số việc kinh doanh vũ khí, có chút quan hệ với tổ chức Aceh." Trang Tử Cường mỉm cười lắc đầu: "Ta muốn nhờ tướng quân hỗ trợ móc nối với bên kia."
…
Trong khi tập đoàn Cẩm Tú dốc toàn lực triển khai hành động, cuộc sống của Nobel không tốt lắm.
Nhưng điều bất ngờ là Nobel đại công tử cực kỳ giỏi chịu đựng. Điều này khiến thành viên tổ chức trông coi hắn cực kỳ kinh ngạc.
Từ trước tới nay Nobel đều cơm ngon áo đẹp, bây giờ bị giam trong chuồng heo đơn sơ được xây bằng đá, ăn uống tiểu tiện đều ở trong đó, hôi thối cực kỳ. Thậm chí chẳng có lấy một cái giường, một chiếc chăn. Mấy ngày kế tiếp, Nobel đã gầy đi trông thấy. Vậy mà hắn không oán giận, không xin tha, chỉ im lặng nuốt thức ăn sền sệt, ánh mắt kiên định.
Trong ấn tượng của những người này, Nobel là một cậu ấm không nên thân, chưa từng chịu khổ. Sao hắn có thể chịu đựng cuộc sống thế này?
Nhưng Nobel không chỉ thích nghi, mà biểu hiện vô cùng ngoan cường. Ngay cả đồ ăn khó nuốt hắn cũng ăn hết.
"Thú vị đấy, thảo nào gia tộc Hagen có thể làm đến trình độ này."
Ahya Zoff nhìn Nobel co ro trong đống bùn nhão, chậm rãi cất lời: "Một tên playboy không nên thân cũng có nghị lực bậc này."
Nguyên nhân lớn nhất giúp Nobel có thể kiên trì không phải gia tộc, mà là nam nhân giống như ma vương trong cơn bão kia.
Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam từng hữu ý vô tình nói với hắn một câu.
"Không ai thuận buồm xuôi gió cả đời, tương lai ngươi gặp chuyện thì nhất định phải chống đỡ, tất cả đã có ta."
Theo thời gian trôi qua, Tô Bình Nam đã trở thành tồn tại như thần trong lòng Nobel. Hắn chỉ tin chắc một điều: lão đại nhất định sẽ có cách giúp mình bình an vô sự trở về.
"Đưa hắn ra tắm rửa, có người thay gia tộc Hagen bỏ ra tiền chuộc. Chúng ta chuẩn bị thả người."
Ahya nhíu mày nhìn Nobel bẩn thỉu: "Thằng nhãi ngươi may đấy, có rất nhiều thế lực bảo vệ ngươi."
Ý định ban đầu của hắn là lợi dụng cậu ấm này ép gia tộc Hagen khoản tiền chuộc một trăm triệu đô la Mỹ, đây chỉ là mới bắt đầu thôi.
Nhưng bây giờ phía đại thủ lĩnh lại nói thả người. Có người thông qua quan hệ chuyển lời, dự định hợp tác sâu với tổ chức Aceh. Yêu cầu duy nhất là thả Nobel...
Nobel nghe thấy câu này, trong mắt lóe lên ánh sáng.
...
Tiền có thể xui khiến ma quỷ, cũng có thể móc nối với tiên thần.
Câu nói này không đúng một trăm phần trăm, nhưng ngược lại không có tiền thì nửa bước khó đi.
Ở giai đoạn này, mặc dù tổ chức phong trào Aceh đã nhận được sự ủng hộ nhất định từ phía chính phủ Aceh, nhưng cường độ rất nhỏ. Hơn nữa, bản thân chính phủ Aceh cũng ốc không mang nổi mình ốc, cho nên méo mó có còn hơn không.
Huống chi cuộc khủng hoảng tài chính lần này khiến mấy núi dựa tổn thất nặng nề, vì vậy bọn hắn liên tục gặp khó khăn.
Dù sao cái tổ chức này vẫn chưa lớn mạnh như mười năm sau, cộng thêm sự chèn ép của chính phủ Indonesia khiến giai đoạn hiện tại bọn hắn càng cần thêm nhiều tài chính từ một số ngành nghề không thể thấy ánh sáng.
Hàng trắng, cờ bạc và kinh doanh buôn lậu một số tài nguyên.
Mặc dù những người Aceh này theo đuổi giáo nghĩa, nhưng bọn hắn căm thù những người Indonesia nơi khác, do đó bọn hắn không hề cảm thấy tội lỗi khi thực hiện những vụ làm ăn này.
Tô Bình Nam hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng.
Chỉ trong một thời gian ngắn, người phụ trách tối cao của Aceh là Marana đã nhận được mấy lời mời gặp mặt, điều này khiến hắn cực kỳ coi trọng.
Khôn Thái tướng quân Miến Điện, thương nhân lớn nhất cung ứng vũ khí hạng nhẹ cho Aceh. Lâm Côn Cảng thành, tuyến hàng trắng lớn nhất. Thậm chí mấy ông trùm đi biển cũng gọi điện. Nội dung chỉ có một.
Biết tình cảnh khó khăn của tổ chức Aceh, một đại tài phiệt muốn thực hiện một vụ giao dịch với Aceh. Mà đối phương chỉ có một yêu cầu là thả Nobel.
Nói một cách đường hoàng thì tổ chức Aceh Tự Do là một liên minh thành lập vì dân tộc và lý tưởng. Nhưng trước khi làm nên thành tựu, kỳ thực về bản chất nó chỉ là một tổ chức khủng bố mà thôi.
Người có thể làm đến vị trí phát ngôn trong tổ chức này, tất nhiên thủ đoạn và mưu lược tuyệt đối không đơn giản.
Thế lực của đối phương lớn mạnh như vậy sao? Trước tiên Marana cần tìm hiểu rõ ràng.
Đối phương cũng không che giấu.
Theo tin tức gửi về, phía sau những mạng lưới quan hệ này là một tài phiệt đến từ nội địa Hạ quốc - tập đoàn Cẩm Tú.
"Có thể gặp mặt."
Sau vài ngày suy tính, Marana cảm thấy đây là một cơ hội mở ra cục diện, vì vậy hắn đã đưa ra câu trả lời.
…
Tô Bình Nam là người sống hai đời, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đặt chân lên lãnh thổ quốc gia Indonesia. Địa điểm hai bên lựa chọn là Đông Timor. Đây là một đảo nhỏ thuộc quần đảo Indonesia, nhưng lập trường có khuynh hướng độc lập và cực kỳ hữu hảo với Hạ quốc.
Nguyên nhân lựa chọn nơi này là cả hai bên đều giữ thái độ cẩn thận về cuộc gặp lần này.
Phía Aceh là vì gần đây phía chính phủ công kích bọn hắn mạnh hơn, có ý nhân lúc ngươi bệnh lấy mạng ngươi, cho nên không thể không cẩn thận.
Còn phía Cẩm Tú thì bởi vì các vụ xung đột bạo loạn mà Indonesia nhằm vào Hạ quốc có xu thế ngày càng nghiêm trọng.
Thời điểm này bầu không khí rất tế nhị.
Đông Timor thân thiết với Hạ quốc, đồng thời cực kỳ bất mãn với sự thống trị của tổng thống Suharto. Do đó, nơi này chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất.