Trong tiếng còi, một chiếc tàu trọng lượng tám nghìn tấn chậm rãi lái vào cảng nước sâu phía Đông Nam đảo Đông Timor.
Đây là con tàu viễn dương mà Vận tải biển Cẩm Tú mới mua không lâu. Từ giấy tờ nhập khẩu có thể thấy con tàu này làm buôn bán vận chuyển gỗ tử đàn.
Mà trong phòng thuyền trưởng, Tô Bình Nam đang ngồi đó.
"Nam ca, người của tập đoàn tài chính Hợp Sinh tới rồi."
Lần này Tô Văn Văn vẫn luôn phụ trách Thủy sản Cẩm Tú cũng ở trên tàu. Lâu rồi Tô Văn Văn không xuất hiện, giờ hắn để râu, cạo đầu trọc như Tô Bình Nam ngày xưa.
So với hình tượng tóc ngắn hồi trước, hiện tại Tô Văn Văn có thêm khí chất hung ác cường hãn.
Đây chỉ là bề ngoài.
Hiện tại từ Thiên Nam đến đảo Quy Vĩ Bổng Tử quốc, thậm chí hải vực rộng lớn chỗ cảng Busan, ai mà chẳng biết nhị long vương của tập đoàn Cẩm Tú.
Nói cách khác, sau khi Tô Văn Văn tiếp nhận việc làm ăn từ tay Trang Tử Cường, thủ đoạn chỉ tàn nhẫn hơn chứ không kém. Nếu nói Trang Tử Cường xem xét làm việc còn có cơ hội sống sót, thì rơi vào tay Tô Văn Văn nhất định sẽ chém tận giết tuyệt.
Các hán tử buôn lậu ở hải vực này nói đến nhị long vương chỉ dùng một chữ.
Ác.
Ba tháng trước, đội trưởng Hoàng của đại đội phòng thủ trên biển đã đánh hạ sào huyệt của tập đoàn Nguyên Hải từng nhiều lần khiêu chiến giới hạn của Cẩm Tú. Kể từ đó, Tô Văn Văn thế như chẻ tre. Nếu muốn kiếm cơm trong hải vực thì phải đáp ứng một điều kiện: dựa theo quy tắc do tập đoàn Cẩm Tú định ra. Bất kể ngươi là ai, chỉ cần đi qua con đường này thì phải nghe lời.
Không phải là không có ai từng phản kháng, nhưng Tô Văn Văn quả thật đã trưởng thành, ánh mắt như ưng như sói, lại thêm thủ đoạn mượn lực chống lực cực kỳ thuần thục.
Vụ án buôn lậu xôn xao khắp nơi không chỉ giúp đội trưởng Hoàng phòng thủ trên biển thăng chức phát tài, mà còn làm cho tên tuổi của Tô Văn Văn khắc sâu trong lòng những tên gia hỏa này.
Tô Văn Văn cũng họ Tô. Mưa dầm thấm đất, chàng trai lớn lên trong Tô gia từ nhỏ này cũng chảy dòng máu dã tính như Tô Bình Nam.
Nếu lão đại Tô Bình Nam có dã tâm không ai bì nổi, vậy thì Tô Văn Văn hắn phải có năng lực giúp đỡ Tô Bình Nam thực hiện dã tâm!
…
"Người tới là ai?"
Tô Bình Nam hỏi.
Lần này Nobel bị bắt cóc, cách xử lý của gia tộc Hagen khiến nam nhân thiết huyết kiệt ngạo này không có chút hảo cảm nào với tài phiệt được gọi là hậu duệ người Hoa ở Indonesia này.
Bọn họ chỉ biết dùng tiền đút lót và cầu xin, hoàn toàn không có ý cứng rắn phản kích. Nhu nhược, không có chút khí thế nào. Cả tập đoàn tài chính chẳng khác gì đứa trẻ chỉ biết vẫy tiền đi qua phố xá sầm uất.
"Lâm Hồng Văn, một trong những lãnh đạo cấp cao của tập đoàn tài chính Hợp Sinh, nghe nói có một nửa huyết thống tộc Giao Ân Indonesia."
Tô Văn Văn khom người trả lời, vẻ mặt cung kính, hoàn toàn không có dáng vẻ nhị long vương cùng hung cực ác ngày thường.
"Không có người nào họ Hagen đến à?"
Tin tức này khiến Tô Bình Nam nhíu mày.
Tập đoàn tài chính Hợp Sinh là địa đầu xà xứng danh ở Indonesia. Nam nhân làm việc cẩn thận chu đáo, tất nhiên cần một địa đầu xà như vậy hỗ trợ. Nhưng hắn không ngờ người nối dõi duy nhất của gia tộc bị bắt cóc, chuyện lớn như vậy mà tập đoàn tài chính Hợp Sinh chỉ phái ra một lãnh đạo cấp cao đến đón mình.
"Vâng."
Tô Văn Văn gật đầu: "Bọn hắn đã đưa ra lý do, đồng thời bày tỏ lòng áy náy."
"Nói đi."
Vẻ mặt Tô Bình Nam trở nên lạnh lùng.
Sắc mặt Tô Văn Văn cũng tối sầm: "Gần đây, bởi vì cuộc khủng hoảng tài chính dẫn tới giá cả tăng vọt, nhiều người thất nghiệp. Để chuyển hướng mâu thuẫn, chính phủ Indonesia đưa ra một khẩu hiệu mơ hồ khó bề tưởng tượng."
Tô Văn Văn nhìn nét mặt lão đại rồi tiếp tục nói: "Cướp lại tài sản thuộc về nhân dân lao động Indonesia, mà mũi nhọn trực tiếp chĩa vào người Hạ quốc. Vì vậy tập đoàn tài chính Hợp Sinh đứng mũi chịu sào..."
"Đông Timor vừa nổi lên phong trào tự do, vì vậy nếu người của gia tộc Hagen tùy tiện xuất hiện ở đây thì e là sẽ gây ra hiểu lầm không cần thiết, khiến sự việc trở nên trầm trọng." Tô Văn Văn thuật lại câu trả lời của gia tộc Hagen từng câu từng chữ.
"Sợ đầu sợ đuôi, chần chừ do dự."
Tô Bình Nam lắc đầu: "Một con heo dù có giấu thịt mỡ trên người mình đến cỡ nào cũng không trốn khỏi số phận bị đưa lên bàn ăn. Thôi bỏ đi, bảo hắn đến gặp ta."
Thật ra gia tộc Hagen cho rằng mình cử Lâm Hồng Văn đến đã biểu đạt đầy đủ thành ý. Bởi vì từ khi Suharto lên đài, sự chèn ép của Indonesia đối với người Hạ quốc đã đến mức độ khiến người ta nghẹt thở.
Cấm chữ Hạ quốc, cấm tiếng Hạ quốc, thậm chí trường học gia tộc cũng bị phạt. Tập đoàn tài chính Hợp Sinh có thể làm ăn lớn trong tình cảnh này, thật sự là đã phát huy chữ "nhẫn" đến cực hạn.
Thậm chí gia tộc cảm thấy Aceh cũng chỉ muốn tiền mà thôi. Phiền phức có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là phiền phức. Chính phủ không thể đắc tội mới là đối tượng quan trọng nhất ở thời điểm hiện tại. Lâm Hồng Văn có thể tới đây không chỉ vì địa vị của hắn đủ cao, mà còn bởi vì hắn rất có năng lực.
Trước khi tới đây, hắn đã nghe danh tài phiệt Hạ quốc tập đoàn Cẩm Tú này, cũng từng nghe danh Tô Bình Nam được lão gia tử đánh giá là thiên tài thương nghiệp.
Nhưng từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tô Bình Nam khi bước lên thuyền, hắn biết lão gia tử sai rồi.
Vị Tô tổng này tuyệt đối không phải là một thương nhân đơn thuần như gia tộc Hagen. Ánh mắt như ưng như sói và đám hán tử như sói như hổ đã nói lên tất cả. Từ nhỏ Lâm Hồng Văn đã cho rằng người Hạ quốc cần phải nhẫn nhịn, trở nên nổi bật thì mới thành công. Lúc này hắn hơi kinh ngạc.