"Ngươi có dòng máu người Hạ quốc thì nên nói tiếng Trung."
Khi Lâm Hồng Văn dùng tiếng Anh, Tô Bình Nam lập tức ngắt lời hắn, giọng điệu cực kỳ cứng rắn: "Nếu ngươi không biết nói tiếng Trung, ta nghĩ chúng ta không cần phải nói tiếp."
Cứng rắn.
Đây là cảm nhận trực quan nhất của Lâm Hồng Văn về Tô Bình Nam.
Gia tộc Hagen là hậu duệ người Hoa, Lâm gia đã phục vụ cho đối phương mấy đời, tất nhiên tiếng Trung của Lâm Hồng Văn cực kỳ lưu loát.
Nếu nói ấn tượng đầu tiên là kinh ngạc trước sự cường thế của Tô Bình Nam, thì trong nửa tiếng tiếp theo, Lâm Hồng Văn cảm thấy chấn động trước sự cẩn thận chu đáo của Tô Bình Nam.
Từ mọi tư liệu về phương diện tuần tra an ninh ở điểm hẹn đến kết cấu kiến trúc và hoàn cảnh dân cư xung quanh, đối phương đều yêu cầu nắm rõ như lòng bàn tay mới được.
May mà hắn đã chuẩn bị đầy đủ nên mới có thể cung cấp tất cả những gì đối phương yêu cầu trong khoảng thời gian hà khắc như vậy.
"Ngươi làm rất tốt."
Tô Bình Nam gật đầu với Lâm Hồng Văn, nghiêm túc nhìn đối phương, sau đó hiếm khi khen một câu. Xem ra tập đoàn tài chính Hợp Sinh tuy làm việc sợ đầu sợ đuôi, nhưng căn cơ rất vững, người này đến đây cũng có đất dụng võ.
"Chuyện của thiếu gia xin nhờ ngài."
Một lời khen hết sức bình thường của Tô Bình Nam lại khiến cho Lâm Hồng Văn có chút thụ sủng nhược kinh. Có điều hắn không biểu hiện ra ngoài.
"Yên tâm đi, ta biết đối phương cần gì."
Tô Bình Nam nói một câu hai nghĩa.
…
Vóc dáng nhỏ gầy, da đen, lại thêm bộ râu quai nón xồm xoàm. Nếu không giới thiệu thì chẳng ai ngờ được nam nhân trông giống ngư dân này lại là lãnh đạo của một tổ chức tự do có tới tám mươi nghìn thành viên chính thức.
Marana giống Tô Bình Nam, cũng đủ cẩn thận. Có thể thấy điều này từ số lượng hán tử hắn dẫn theo.
Hai bên hẹn gặp ở quán bar do địa đầu xà lớn nhất Đông Timor mở. Marana dẫn theo nhiều người như vậy, làm cho lầu một trống trải có vẻ hơi chen chúc.
"Nghe nói Marana tiên sinh thích súng, không biết món quà gặp mặt này có hợp ý ngươi không."
Trong phòng VIP trên tầng hai, Tô Bình Nam thấy đối phương huy động nhiều người, tức thì khóe môi nhếch lên, ánh mắt không tán thành. Tuy nhiên, hắn che giấu vô cùng tốt, chỉ vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ để món quà đã chuẩn bị sẵn lên bàn.
Tô Văn Văn mở rương ra trước mặt mọi người. Một khẩu súng Desert Eagle màu vàng xuất hiện trước mắt Marana.
"Tô tiên sinh đúng không? Ta nhận quà. Nhưng tiền chuộc không thể thiếu một xu. Ta có thể giữ lời hứa thả người, đây là thành ý lớn nhất của ta rồi."
Marana ra hiệu cho đàn em nhận quà. Hắn híp mắt nhìn Tô Bình Nam trẻ tuổi phía đối diện, chậm rãi cất lời, giọng khàn khàn như sắt ma sát với đá.
"Ta mạo hiểm tới gặp ngươi, hi vọng chuyện hợp tác ngươi nói sẽ không khiến ta thất vọng."
Marana là một thủ lĩnh có thể phát triển đội du kích bốn trăm người thành tổ chức hàng nghìn người như bây giờ, tất nhiên hắn rất giỏi kiềm chế. Hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra khẩu súng này làm bằng vàng, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh.
"Tỉnh Aceh có gỗ quý vô hạn, khí đốt thiên nhiên và tài nguyên khoáng sản phong phú. Đây là tài phú của các ngươi."
Tô Bình Nam nói: "Nhưng chính phủ Indonesia quá tham lam, đánh thuế nặng lên tới 75% làm cho các ngươi không có lợi nhuận. Mà ta có thể giúp các ngươi giải quyết tất cả."
Giọng nói của nam nhân trầm thấp: "Ngươi cần tài phú vô hạn mới có thể nắm giữ sức mạnh cường đại hơn. Mà tập đoàn Cẩm Tú là đồng minh thích hợp nhất."
Ở thời không kia, bởi vì tỉnh Aceh và chính phủ Indonesia xung đột về các vấn đề liên quan đến thuế, tín ngưỡng... cho nên hai bên như nước với lửa, không tới vài năm nữa sẽ hoàn toàn trở mặt. Vừa hay đây là cơ hội cho tập đoàn Cẩm Tú chen chân vào Nam Hải.
Tô Bình Nam kiệt ngạo ngông cuồng cũng có dã tâm với Nam Hải. Theo sự khuếch trương của tập đoàn Cẩm Tú, nam nhân có tài chính hùng hậu rốt cuộc quyết định đi một bước này.
"Rất tốt, đây là tin vui duy nhất mà ta nghe được trong mấy ngày nay."
Marana cười to: "Vì thế ta nghĩ chúng ta có thể uống một ly, từ từ nói chuyện."
"Được."
Tô Bình Nam búng ngón tay gọi nhân viên phục vụ, chỉ vào đám người dưới tầng một: "Giúp ta đưa cho mỗi người bên dưới một ly Whisky."
Nam nhân xoay người, nhìn thẳng vào mắt Marana: "Là đồng minh hợp tác, ta nghĩ ngươi dẫn theo quá nhiều người."
…
Cuộc đời luôn đầy rẫy bất ngờ.
Có lẽ cuộc sống giàu sang tự tại hơn hai mươi năm qua đã tiêu hao hết vận may của Nobel. Một tiếng trước khi tập đoàn Cẩm Tú và Aceh đạt thành hiệp nghị, hắn sắp được thả ra, một cuộc chém giết im hơi lặng tiếng ập đến.
Ahya Zoff từng nói trên hòn đảo hoang vắng tên Tiamat này có bộ tộc ăn thịt người, nhưng trong lòng Nobel không cho là đúng.
Do tò mò nên mấy năm trước Nobel còn cố ý đi xem bộ tộc ăn thịt người trên đảo Papua.
Không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Gầy yếu, thấp bé. Thậm chí các vũ khí của xã hội nguyên thủy như là cung tên, giáo dài chẳng hề có sức uy hiếp. Nobel còn nghi ngờ có phải là chính quyền địa phương bịa ra lừa du khách hay không.
Dựa vào loại trang bị này thì làm sao có thể sinh tồn trên hòn đảo toàn dã thú hoành hành này. Nhưng giờ phút này hắn biết mình sai rồi.
Thời tiết trên biển thay đổi thất thường.
Cơn mưa xối xả đột nhiên ập đến. Chẳng mấy chốc, nước mưa to bằng hạt đậu đã phủ kín đất trời như tấm rèm. Nhất thời tầm nhìn thu lại còn chưa đầy ba mét.
Hiển nhiên thành viên trông coi đã nhận được tin tức, thái độ đối đãi với Nobel cũng thay đổi từ hung ác sang hòa nhã. Thậm chí một người trong số bọn họ thấy hắn run bần bật trong cơn mưa còn đưa cho hắn một chiếc áo mưa.
"Cảm ơn."
Nobel run lẩy bẩy, giọng điệu tràn đầy cảm kích. Thành viên trông coi nhếch miệng, còn chưa kịp đáp lời đã bị một mũi tên làm bằng lông chim bắn xuyên qua cổ.
Máu đỏ nở rộ trước mắt Nobel.