Nobel lắc đầu không dám tin. Hắn há to miệng, còn chưa kịp phát ra tiếng thét chói tai đã nhìn thấy một người rừng cao một mét rưỡi là cùng, ngoại trừ đầu cắm lông chim, toàn thân trần như nhộng. Đối phương như một kẻ điên xông tới trước mặt hắn trong màn mưa.
Pằng pằng!
Tiếng súng trầm đục vang lên trong mưa.
Mấy thành viên của tổ chức Aceh phụ trách trông coi Nobel bắt đầu đánh trả. Tiếng hét thảm thiết cùng với tiếng rú của người rừng hòa lẫn vào nhau.
"Muốn chết hả?"
Một mũi tên mang theo tiếng gió rít bắn thủng cánh tay trái của Nobel. Hắn lảo đảo ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Cuộc chém giết vẫn còn tiếp tục.
Hiển nhiên những người ở lại trông coi Nobel đều là tay đấm giỏi, mặc dù bị đánh bất ngờ trở tay không kịp, nhưng vẫn có thể tung ra những đòn phản kích hiệu quả.
Pằng! Pằng pằng!
Tiếng súng đã trở nên gián đoạn từng hồi.
Mưa to xối xả, lại thêm nhược điểm là không có vũ khí hạng nặng, làm cho vũ khí văn minh hiện đại có vẻ bất lực trước chiến thuật biển người.
Nobel giãy dụa đứng dậy, nhưng bị một cây giáo gỗ đánh trúng đầu, thế rồi hắn ngất đi như ý nguyện.
…
Mưa vẫn rơi không ngừng, gió lớn khiến thực vật nhiệt đới trên đảo đung đưa theo gió, cùng với bầu trời tối sầm tạo nên khung cảnh đìu hiu khó tả.
"Tra rõ xem rốt cuộc kẻ nào tập kích bọn hắn."
Hai tiếng sau, Tô Bình Nam bước lên đảo hoang, sầm mặt nhìn một đống bừa bộn phía trước.
Có điều từ dấu vết để lại tại hiện trường có thể thấy đám người của phong trào Aceh không nói dối.
"Vâng."
Tô Bình Nam vừa ra lệnh, mấy hán tử mặc áo mưa màu đen lập tức hành động.
Vốn dĩ việc đàm phán giao dịch rất thuận lợi, nhưng đến phút cuối đối phương lại nhận được một cuộc điện thoại. Một người đa mưu túc trí như Marana cũng lộ vẻ lúng túng.
"Bộ tộc ăn thịt người trên đảo tập kích người của ta, Nobel không rõ sống chết. Ta không giở trò."
Thấy ánh mắt nghi ngờ của Tô Bình Nam, Marana lập tức lôi thánh A La của bọn họ ra đảm bảo. Dù sao ở giai đoạn này, đối tác như tập đoàn Cẩm Tú thật sự là có thể gặp nhưng khó có thể cầu.
"Người ở trên đảo nào?"
Tô Bình Nam quyết định đích thân đi xem. Nobel liên quan đến toàn bộ kế hoạch Hải Nam, tuyệt đối không được xảy ra sơ sót. Vì vậy mới có cảnh tượng đoàn người Tô Bình Nam xuất hiện trên hoang đảo.
"Thật sự là bộ tộc ăn thịt người ư?"
Tô Bình Nam nhìn Hạng Tiểu Bình phụ trách điều tra dấu vết trở về, chậm rãi cất lời. Hắn biết Indonesia là quốc gia vạn đảo, có không ít bộ lạc gần như nguyên thủy trên hoang đảo. Nhưng hắn không tin là có bộ tộc ăn thịt người.
"Không biết có phải bộ tộc ăn thịt người hay không. Có điều vũ khí của đối phương rất lạc hậu, là cung tên và giáo dài, có thể khẳng định điểm này."
Hạng Tiểu Bình bình tĩnh trả lời, đồng thời đưa mũi tên nhặt được cho Tô Bình Nam.
"Lông chim bên trên không phải hàng thủ công mỹ nghệ, hẳn là lông vũ của động vật hoang dã trên đảo. Coi bộ chắc đến chín phần mười."
"Các ngươi nói thật, vì vậy giao dịch có thể tiếp tục."
Tô Bình Nam xoay người nhìn Ahya đi cùng: "Nhưng ta muốn Nobel sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Có một số việc nhất định phải làm."
"Tô tổng, nơi này là địa bàn của bọn hắn, tiếp tục tìm sẽ rất nguy hiểm."
Ahya Zoff dời mắt khỏi mấy người Hạng Tiểu Bình. Bất tri bất giác thái độ của hắn đối với Tô Bình Nam đã trở nên khiêm nhường.
Vừa rồi động tác của mấy người điều tra dấu vết mạnh mẽ như báo săn, hơn nữa động tác di chuyển rõ ràng là đã được huấn luyện quân sự chuyên nghiệp, tố chất quân sự cao vô cùng.
Ahya rất khẳng định điều này. Đám người bọn hắn chưa chắc là đối thủ của người kia. Rõ ràng là thế lực của vị Tô tổng này không chỉ dừng lại ở khối tài sản kếch xù.
"Mấy tên người rừng mà thôi."
Ánh mắt Tô Bình Nam lạnh lùng: "Ta chỉ muốn biết một chuyện, bình thường có người đến đảo hoang này không?"
"Không có. Chúng ta chọn nơi này cũng bởi vì nó đủ hẻo lánh, thậm chí còn không có tên trên bản đồ Indonesia."
Ahya nhìn ra vẻ hung ác trong mắt nam nhân: "Vì vậy bất kể ngươi làm gì, cho dù giết sạch bọn hắn cũng không thu hút sự chú ý."
"Vậy thì tốt. Bảo mọi người làm việc đi."
Tô Bình Nam dặn dò Tô Văn Văn một câu, sau đó dẫn đầu đi vào rừng.
Nhìn bóng lưng của đoàn người Cẩm Tú, trợ thủ của Ahya là Echke ngập ngừng hỏi: "Chúng ta có đi theo không?"
Ahya Zoff lắc đầu: "Bộ tộc ăn thịt người này là kẻ điên, không đáng để chúng ta mạo hiểm vì một cậu ấm nhà giàu đã lấy được tiền chuộc."
"Nhưng phía thủ lĩnh Marana..."
Encke còn chưa nói xong đã bị ánh mắt lạnh lùng của Ahya dọa sợ, đành nuốt lại.
"Những ngững người này là đối tác làm ăn của hắn, không phải của ta."
Nơi nào có người, nơi đó có giang hồ, Aceh cũng không ngoại lệ. Ahya là một trong ba lãnh đạo của tổ chức, đã nhòm ngó vị trí của Marana từ lâu. Những người này chết trong rừng chưa chắc là chuyện xấu.
Mưa càng lúc càng nặng hạt.
...
Trời tối và mưa to khiến tầm nhìn trong rừng rậm rất hạn chế. Ưu điểm duy nhất là đám muỗi nhiều không đếm xuể đã biến mất.
Trong hoàn cảnh khắc nghiệt này, mấy người Hạng Tiểu Bình lại như cá gặp nước.
Thậm chí mấy người Hạng Tiểu Bình, Cảnh Hùng Tử có cảm giác như trở lại hồi làm do thám trong đội quân tiên phong. Tốc độ di chuyển của bọn hắn cực nhanh, khiến nhiều người kinh ngạc rớt cằm.
Tô Văn Văn nhìn bóng lưng mấy người lao đi như bay, nhỏ giọng dặn dò thuộc hạ: "Đừng khiến ta mất mặt, đuổi theo."
Theo mệnh lệnh của hắn, bảy tám hán tử vốn cẩn thận từng li từng tí lập tức đẩy nhanh tốc độ.