Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1508 - Chương 1508. Lòng Như Tro Tàn

Chương 1508. Lòng như tro tàn
Chương 1508. Lòng như tro tàn

Tô Bình Nam khẽ mỉm cười nhìn Tô Văn Văn, nhưng không nói gì. Nam nhân biết rõ bản lĩnh của mười mấy người được Tô Văn Văn dẫn theo.

Những người này đều là lính hải quân đã xuất ngũ, rất có năng lực.

Tập đoàn Cẩm Tú dã tâm bừng bừng, đã bắt tay với đại đổi phòng thủ trên biển của ba huyện Lâm Hải. Người có thể vào đại đội mũi nhọn của tuyến biên phòng tất nhiên không phải hạng người hiền hành gì.

Sau khi trải qua gió tanh mưa máu, không phải ai cũng quen với việc về nhà trồng trọt, sống cuộc sống bình thường sau khi xuất ngũ. Cẩm Tú đã cho những người này cơ hội.

Mấy năm nay, không ít quân nhân xuất ngũ của đại đội phòng thủ trên biển được Tô Văn Văn giữ lại với mức lương cao. Tô Bình Nam cực kỳ hào phóng với những người này.

Dừng lại!

Hạng Tiểu Bình ra hiệu. Tất cả mọi người bao gồm cả Tô Bình Nam đều dừng bước. Mấy nhân viên bảo an lập tức rút súng, vẻ mặt cảnh giác.

"Trên cây hướng chín giờ bên trái có báo, chúng ta đi tiếp rất có thể sẽ bị tấn công."

Hạng Tiểu Bình như một con khỉ, linh hoạt nhẹ nhàng trở lại bên cạnh Tô Bình Nam, sau đó hạ giọng báo cáo: "Dựa vào dấu vết có thể thấy căn cứ của bộ tộc ăn thịt người hẳn là ở ngay phía trước. Nếu chúng ta bị tấn công, khả năng cao là sẽ bại lộ hành tung."

"Không dùng súng, ngươi có nắm chắc giết được nó mà không gây ra tiếng động hay không?"

Tô Bình Nam híp mắt nhìn bóng tối phía trước, giọng điệu vẫn ngông cuồng như mọi khi: "Nói thế nào thì nó cũng chỉ là một con súc sinh mà thôi."

"Để ta thử xem."

Hạng Tiểu Bình bị giọng điệu kiệt ngạo của boss khơi dậy hung tính.

Nam nhân liếm răng, nở nụ cười khát máu. Hắn lấy lưỡi lê ba cạnh đã đi theo mình nhiều năm ra, sau đó ra dấu cho Cảnh Hùng Tử đánh hiểm hộ, hai người nhanh chóng xông vào rừng.

Đùng đoàng!

Theo sau tiếng sấm, một tia sét dài bổ vào bóng tối, trong rừng sáng như ban ngày. Tô Bình Nam được mọi người vây xung quanh, vẻ mặt bình tĩnh.

Báo Indonesia, tên khoa học là báo Java.

Sinh vật họ mèo không có loài nào to như vậy, thân hình khoảng một mét ba thoạt nhìn không có gì đáng kinh ngạc. Lúc này con báo chặn đường người của Cẩm Tú đang biếng nhác nằm nhoài dưới cây chuối tây.

Đối với loài báo này mà nói, hòn đảo hoang vẫn chưa bị nền văn minh hiện đại ăn mòn này có nguồn thức ăn phong phú, lại không có thiên địch. So với đồng loại sinh sống trên đảo Java, nơi đây chính là thiên đường.

Con báo đã ăn no uống đủ này không chú ý tới hai sinh vật đang di chuyển như rắn trong rừng.

Cách di chuyển như rắn, đồng thời không làm kinh động đến bất kỳ sinh vật nào chính là chỗ dựa lớn nhất giúp mấy người Hạng Tiểu Bình có thể sống sót trong những năm ở động Miêu Nhĩ.

Trong chiến dịch dài đằng đẵng ấy, tỉ lệ tử vong cao nhất không phải ở chiến trường đối đầu trực diện, mà là hai bên đánh cờ ám sát trong núi.

Là con người đều cần uống nước.

Lúc đó, mỗi lần đi múc nước ban đêm là một lần đi qua Quỷ Môn quan, bất cứ dấu vết nào cũng sẽ trở thành mục tiêu truy sát của tay súng bắn tỉa phe địch.

Mà Hạng Tiểu Bình chưa một lần bị đối phương phát hiện, có thể thấy được hắn ẩn núp giỏi cỡ nào.

Khi ngửi thấy mùi hôi con báo thở ra, Cảnh Hùng Tử gật đầu với Hạng Tiểu Bình bên cạnh, sau đó nhảy vọt lên!

Thoắt cái hắn đã chạy đến phía sau con báo, hai tay bóp cổ nó không chút do dự.

Đoạn Đầu Đài!

Đây là chiêu thức giết người mà đội quân mũi nhọn lính trinh sát có biệt hiệu là liên đội Dạ Hổ thích dùng nhất. Chỉ có điều đối tượng lần này là một con báo săn mồi trong rừng.

Báo săn đột nhiên bị hoảng sợ, sức lực cực lớn. Nhưng cánh tay Cảnh Hùng Tử như đúc bằng sắt, ngăn chặn sự giãy giụa và tiếng gào của nó. Hạng Tiểu Bình nhảy bật lên cao, dốc hết sức đâm con dao jagdkommando vào mắt phải của con mồi. Từ lúc tập kích đến khi giết chết chỉ vẻn vẹn mấy chục giây ngắn ngủi, nhưng đã phô bày vẻ đẹp giết chóc của hai người.

Tô Bình Nam vẫn luôn quan sát bọn họ híp mắt lại, ánh mắt tràn đầy tán thưởng.

Bất kể có bao nhiêu tài phú, nam nhân này vĩnh viễn say mê niềm vui chinh phục bạo lực.

"Đến rồi, hẳn là những người đó đang cúng tế."

Mười mấy phút sau, Hạng Tiểu Bình lại dừng bước, nói nhỏ bên tai Tô Bình Nam.

Tô Bình Nam nhìn theo hướng Hạng Tiểu Bình chỉ. Trên một vùng đất trống ở sâu trong rừng có mười mấy ngôi nhà tranh. Trong cái đình ở giữa có một đống lửa đang cháy hừng hực, mấy chục người rừng da đen cắm đầy lông chim trên đầu đang nhảy một điệu múa kỳ quái.

"Xông vào đi. Tìm thấy Nobel, hắn còn sống thì ta muốn gặp người. Nếu chết rồi thì những người này một tên cũng không để lại."

Ánh mắt Tô Bình Nam lạnh lùng: "Ta muốn bọn hắn chôn cùng Nobel."

Nam nhân trời sinh liều mạng.

Thường ngày sống trong xã hội văn minh nên nội tâm thô bạo bị hắn đè nén, không quá rõ ràng. Nhưng lúc này trở về rừng rậm nguyên thủy, hơn nữa Nobel xảy ra chuyện khiến kế hoạch Nam Hải của tập đoàn Cẩm Tú thành công dã tràng, làm cho nam nhân lộ ra bản tính khát máu.

"Vâng."

Đám thuộc hạ đồng loạt khom người.

Vật họp theo loài, người phân theo nhóm.

Người được Tô Bình Nam dẫn tới đảo hoang không có ai không phải là kẻ máu lạnh. Nghe thấy mệnh lệnh sặc mùi máu tanh của lão đại, tất cả mọi người đều không chần chừ do dự, mắt ai nấy đều sáng ngời.

"Làm việc thôi."

Lòng như tro tàn.

Đây là tâm trạng của Nobel bây giờ. Thậm chí cơn đau từ bàn tay phải bị chặt đứt ba ngón cũng không thể khiến hắn thoát khỏi trạng thái này.

Hắn đã từng nghĩ tới chuyện sẽ có một ngày mình chết vì cồn hoặc là chết trên người nữ nhân, nhưng chưa từng nghĩ tới mình lại bị người ta ăn sống.

Một nồi nước to đã sôi, mấy người da đen đập vào chiếc trống nhỏ bên hông, mấy nữ nhân người rừng dùng lá chuối tây lau chùi cơ thể trần trụi của hắn.

Hết chương 1508.
Bình Luận (0)
Comment