Pằng!
Tiếng súng đột ngột và người rừng ngã trong vũng máu khiến đôi mắt xám như tro tàn của Nobel le lói ánh sáng. Hắn ngẩng đầu lên, mừng rỡ nhìn mười mấy hán tử như mãnh hổ đã xông vào.
Những người này ra tay vô cùng tàn nhẫn.
Nòng súng phun ra tia lửa, mỗi lần phun ra là một người rừng ngã xuống trong sợ hãi. Không chỉ vậy, hán tử phía sau xông lên còn bắn thêm một phát vào đầu đối phương.
Tàn sát một cách trắng trợn.
Nobel nhìn logo quen thuộc trên cổ áo của những hán tử này thì mừng như điên. Không ngờ là lão đại! Phát hiện này khiến tâm trạng thấp thỏm của hắn lập tức bình tĩnh lại. Không có việc gì ngăn cản được lão đại, đây là lòng tin mù quáng dưới lăng kính sùng bái của Nobel đối với Tô Bình Nam.
…
Đám người rừng này quả là bưu hãn.
Cuộc tàn sát không làm cho bọn hắn chạy tứ tung, mà ngược lại còn hò hét cố gắng phản kích. Thậm chí có mấy tên thông minh đã nhìn thấy Tô Bình Nam được mấy người vây quanh, bèn liều mạng xông đến.
Pằng, pằng pằng!
Trước ngực tóe máu, bọn hắn không cam lòng ngã xuống. Còn tên ác ma mà bọn hắn trông thấy lại thong thả châm lửa một thứ kỳ lạ rồi ngậm vào miệng...
Đây là ấn tượng cuối cùng của bọn hắn về thế giới này.
Mấy phút sau, tiếng súng ngừng.
Máu tươi dính khắp căn cứ của người rừng được nước mưa cọ rửa. Mặt đất nhuộm thành màu đỏ cùng với thi thể ngổn ngang chẳng khác gì địa ngục.
"Ta cứ tưởng mình không được nhìn thấy lão đại ngươi nữa."
Sau khi được cởi trói, Nobel ngã lộn mèo, lập tức nhào tới chân Tô Bình Nam. Tâm trạng bỗng thả lỏng khiến vị đại công tử được nuông chiều từ bé này không khống chế được cảm xúc.
Tô Bình Nam nhìn Nobel vừa khóc vừa cười, khom người nhét xì gà vào miệng hắn rồi vỗ đầu hắn: "Ta đã nói rồi, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện."
"Ta biết ngươi nhất định sẽ tới cứu ta mà."
Hương xì gà cay xè giúp cho Nobel khôi phục chút lý trí. Tiếp đó, cơn đau nơi bàn tay khiến hắn suy sụp khóc to một lần nữa: "Đám người rừng kia chém đứt ngón tay của ta rồi."
Ánh mắt Tô Bình Nam cực kỳ hung ác. Hắn đã nhìn thấy những thi thể bị người rừng mang về cũng bị chém đứt ngón tay. Xem ra đây là một tập tục của đối phương.
"Đứng lên đi, tốt xấu gì ngươi vẫn giữ được cái mạng."
Tô Bình Nam nhíu mày nhìn Nobel như đứa trẻ con, chậm rãi cất lời.
Nobel đang khóc lắc đầu nguầy nguậy, ôm chặt chân Tô Bình Nam. Hắn sợ lắm rồi, chỉ muốn ở bên cạnh lão đại.
"Tay ta tiêu rồi..."
Mười mấy phút sau, Nobel vẫn chưa bình tĩnh lại, giọng nói xen lẫn tiếng khóc nức nở.
Bốp!
Đáp lại hắn là một cái tát từ Tô Bình Nam.
"Nam nhi thân cao bảy thước mà khóc sướt mướt còn ra thể thống gì? Đại trượng phu trải qua mưa gió mới có thể đội trời đạp đất mà đi. Mấy ngón tay mà thôi, ai cười mặc họ. Đứng thẳng lên cho ta."
"Ta hiểu rồi."
Cái tát này khiến Nobel dừng khóc, đôi mắt rưng rưng nhìn bóng lưng của lão đại ở phía trước, sau đó trịnh trọng khom lưng.
Bắt đầu từ giây phút này, Nobel đột nhiên trưởng thành đã hoàn toàn dung nhập Cẩm Tú.
…
Cơn mưa to như trút nước vẫn không ngừng, nhưng đoàn người Tô Bình Nam không vội rời đi.
Đừng quên mặc dù nơi đây là đảo hoang, nhưng bên ngoài là thế giới văn minh đấy.
Tuyệt đối không thể để bất cứ ai biết chuyện tàn sát cả bộ tộc ăn thịt người này, vì vậy bốn chữ "xóa mọi dấu vết" vừa khéo được dùng ở đây.
"Nghĩ thông suốt chưa?"
Tô Bình Nam nhìn Nobel băng bó tay trái nhưng không rên một tiếng, đồng thời hỏi.
"Ta biết phải phải làm như thế nào, Nam ca."
Nobel nghiêm túc nói: "Ta vẫn luôn phí hoài cuộc đời mình, vì vậy ta sẽ nghiêm túc trở về tập đoàn tài chính Hợp Sinh đi làm việc."
"Làm đại gia là ước mơ của rất nhiều người, nhưng với ngươi chỉ là chuyện đơn giản."
Giọng điệu của Tô Bình Nam có hàm ý sâu xa: "Hòn đảo này không tồi."
Nam nhân nhìn khu rừng trong cơn mưa xối xả: "Nghĩ cách mua lại. Hạng Tiểu Bình nói với ta trên đảo này không chỉ có một bộ lạc như thế, có thể thử làm một số chuyện."
"Được. Đảo này không có gỗ quý, vị trí lại hẻo lánh, không khó mua."
Mặc dù không rõ vì sao lão đại của mình lại đột nhiên có hứng thú với người nguyên thủy, nhưng Nobel vẫn quyết định chấp hành.
"Không muốn biết tại sao phải mua hòn đảo hoang này à? Xét từ khía cạnh khai phá du lịch hay là kiếm tiền, đây không phải vụ làm ăn tốt."
Tô Bình Nam quay đầu nhìn mấy người Hạng Tiểu Bình đang xóa dấu vết, sau đó nhếch môi chỉ ra bên ngoài: "Đi theo ta."
“Vâng.”
Mặc dù tay trái vẫn đau nhói, nhưng Nobel vẫn đồng ý rất dứt khoát, không mảy may do dự.
Thấy Tô Bình Nam đi ra ngoài, mấy nhân viên bảo an lập tức đi theo. Nam nhân xua tay: "Không cần đi theo."
Có mấy lời chỉ có thể để cho rất ít người biết, còn phải chôn trong bụng. Tô Bình Nam hiểu rõ đạo lý "vua không kín miệng mất ngôi, tôi không kín miệng thì rơi mất đầu".
Trên đảo không có thiết bị chiếu sáng, mặc dù cơn mưa to đã ngớt, nhưng khu rừng đen như mực vẫn giống như ma quỷ có thể cắn nuốt tất cả.
Nobel lẽo đẽo đi theo Tô Bình Nam, vẻ mặt thản nhiên. Không biết vì sao chỉ cần đi theo sau lão đại, cho dù phía trước là địa ngục chân chính thì hắn cũng cảm thấy mình sẽ không sợ hãi.
"Ngươi sinh ra ở Indonesia nên cũng biết các dân tộc thuộc quốc gia này rất sắc sảo, mâu thuẫn giữa các địa phương gay gắt cỡ nào.
Tô Bình Nam dừng bước. Chỗ hắn chọn có tầm nhìn rất tốt, xuyên qua ánh trăng có thể nhìn rõ hình ảnh sóng vỗ vào đá ngầm.
Dưới ánh trăng bạc, sóng dữ dâng cao.
"Ta biết. Thủ đoạn của tổng thống hiện tại là Suharto rất cứng rắn, nhưng vẫn không thể trấn áp được. tổ chức phong trào Aceh bắt cóc ta cũng nằm trong số đó."
"Hiện tại cuộc khủng hoảng tài chính đã nhấn chìm toàn bộ Đông Nam Á, rất nhiều chuyện khiến thần kinh căng thẳng. Chỉ một điểm không hợp lý cũng trở thành mồi dẫn lửa cho xung đột.
Dù sao Nobel cũng không phụ khoản học phí đắt dọa người và vô số tinh anh trong gia tộc. Một khi hắn bình tĩnh lại, tầm mắt của con em gia tộc lớn được hưởng nền giáo dục tinh anh lập tức bộc lộ.