Lần trước An Hạ Lạc mơ hồ nói ra ý tưởng về công trình Lá Phổi Xanh, và nhận được sự khẳng định của ba vợ tương lai.
Công trình Lá Phổi Xanh rất lớn, cả Thiên Nam từ thành phố cấp địa khu trở lên đều nằm trong công trình xanh hóa, lợi nhuận cực lớn. An mập đã chạy tới chào hỏi Bồ Tát của mình. Hai bút cùng vẽ, công ty Thịnh Thế nhất định sẽ giành thắng lợi trong buổi đấu thầu vào lúc ba giờ chiều.
"Đã chuẩn bị và sắp xếp tài liệu chưa?"
An mập cười hả hả nói với An Hạ Lạc mặc vest phẳng phiu: "Để hai ba con chúng ta trả cho Thiên Nam một bầu trời xanh thẳm."
...
"Đứa con trai này của An mập thú vị đấy."
Tô Bình Nam lật tài liệu trong tay, mỉm cười nói với Lục Viễn đứng ở vị trí trợ thủ.
Nếu ba con An gia có mặt ở đây, e là tròng mắt hai người sẽ rớt ra ngoài.
Bởi vì tài liệu trên bàn của Tô Bình Nam ghi lại tiến triển của công trình giải tỏa di dời cải tạo và tiện ích hoá nông thôn của công ty Thịnh Thế. Từ độ dày ba centimet có thể thấy tập tài liệu này chi tiết đến mức khiến người ta giận sôi.
"Ngày hôm qua chuyện chiếm đất vẫn còn ầm ĩ, có điều An công tử rất nể mặt những mỏ đá của chúng ta, không động vào."
Lục Viễn đáp lời. Chẳng qua lúc hắn nói đến ba chữ An công tử, giọng điệu có phần coi thường.
"Có những khoản tiền hại nhiều hơn lợi, không kiếm cũng được."
Tô Bình Nam châm xì gà, ra hiệu cho Lục Viễn ngồi xuống rồi mới nói tiếp: "Nghe nói mẹ của Trương Đại Lâm đang làm ầm lên, nói con dâu không đưa cho nàng đồng nào?"
"Đúng vậy."
Lục Viễn khom lưng. Hắn không biết vì sao tập đoàn Cẩm Tú lại phải nhường ra miếng thịt béo bở này, nhưng hắn khẳng định chỉ cần lão đại có ý, ba con An gia tuyệt đối không dám nhúng tay.
Lục Viễn biết rõ đức hạnh của An mập.
"Đừng quá tham lam. Giai đoạn này để cho người khác nổi tiếng là chuyện tốt với chúng ta."
Tô Bình Nam hiểu ánh mắt của Lục Viễn, nói một câu hai nghĩa đưa ra lời giải thích của mình.
Hắn hiểu hơn ai hết hiện tại tập đoàn Cẩm Tú quá bá đạo, giao chuyện giải tỏa di dời cỏn con này cho An mập là sự lựa chọn tốt nhất.
"Đừng nghĩ nhiều."
Nam nhân chỉnh lại cổ áo, sau đó đứng dậy, nhận áo vest Ôn Uyển đưa cho, mỉm cười nói: "Dự án giải tỏa di dời có thể nhường ra, công trình tiện ích hoá nông thôn cũng không thành vấn đề. Nhưng công trình Lá Phổi Xanh thì Cẩm Tú phải giành được."
So với công trình giải tỏa di dời, sửa đường, chiếm đất dễ nảy sinh mâu thuẫn tranh chấp, Cẩm Tú tuyệt đối không từ bỏ công trình xanh hóa kín tiếng mà có lợi nhuận cao này.
…
Cùng lúc Tô Bình Nam và Lục Viễn ra khỏi tòa nhà Cẩm Tú, An mập xuân phong đắc ý cũng đi xuống tòa nhà mà hắn bỏ ra số tiền lớn vừa mới xây dựng xong.
An mập thừa nhận mình xây một tòa nhà là học theo Tiểu Hồng Bào.
Có đôi khi một tòa nhà có thể nói lên thực lực và tài chính của xí nghiệp. Đương nhiên An mập không mạnh tay như Tô Bình Nam, tòa nhà cao mười sáu tầng này đã hao tốn rất nhiều sức lực của hắn.
Có điều hắn trang hoàng lộng lẫy, nhất là cửa lớn còn cố ý đặt con tỳ hưu to bự làm bằng bạch ngọc, cực kỳ bắt mắt, coi như là kiến trúc mang tính biểu tượng.
An mập sầm mặt đi xuống.
Một hán tử trông như nông dân ngồi cạnh con tỳ hưu to bự mà hắn cực kỳ yêu thích kia. Người này ngậm điếu thuốc lá, nuốt mây nhả khói như chốn không người, còn dùng tay ném đầu lọc xuống dưới chân.
An mập biết người này. Đối phương là tài xế mà con trai hắn mới thuê, tên rất dễ nhớ.
Lý Phong Điền.
An mập còn từng móc mỉa đối phương trong lòng, đức hạnh của tên này giống hệt nhân vật Lý Phong Điền.
Trong mắt hắn, nam nhân tên Lý Phong Điền này lúc nào cũng mặc chiếc áo bông màu đen có lẽ ném trên đường cũng chẳng ai thèm nhặt, đầu tóc rối như tổ quạ, vẻ mặt lạnh nhạt như bị liệt cơ mặt.
Hơn nữa, thói quen hút thuốc của tên này khiến An mập khó hiểu. Mỗi lần hút thuốc hắn sẽ rút mẩu xốp bên trong đầu lọc ra, sau đó đảo ngược, nhét vào miệng châm lửa.
An mập không quở trách.
Không phải hắn rộng lượng, mà là hắn cảm thấy tên Lý Phong Điền mặt than kia sẽ không nhịn được đánh hắn. Hắn hơi sợ tên này.
Bởi vì hắn cảm thấy ánh mắt người này hơi giống tên Đại Trùng ăn người không nhả xương kia.
Tiểu Hồng Bào Tô Bình Nam.
"An tổng, muốn ra ngoài à?"
Lý Phong Điền ngồi thẳng dậy, nhếch miệng chào hỏi.
An mập gật đầu, chỉ vào đầu lọc trên mặt đất, song cuối cùng vẫn không nói gì, xoay người lên xe rời đi.
…
"Ngươi tìm đâu ra tên kia thế? Có tác dụng gì?"
An mập vừa lên xe liền gọi điện cho con trai mình: "Cho vài đồng tiền đuổi đi là được. Hễ nhìn thấy hắn là ta lại thấy sống lưng ớn lạnh."
Cho dù người này nhếch miệng cười cũng có vẻ âm u lạnh lùng. Hơn nữa, An mập đã nhìn thấy ánh mắt miệt thị kia, giống hệt Tô Bình Nam.
Hắn không muốn để một Tô Bình Nam clone bên cạnh hù dọa chính mình.
An mập e sợ Tiểu Hồng Bào từ tận sâu linh hồn.
"Mười nghìn một tháng, rất hữu dụng."
An Hạ Lạc từ chối yêu cầu của ba mình: "Vụ trưng thu đất ở Đại Vương Trang dạo gần đây do hắn giải quyết đấy. Ngoài ra, giá cát đá cũng là hắn ép xuống."
Câu thứ hai khiến An mập hít sâu một hơi: "Phạm mặt rỗ đã cung ứng cho chúng ta ư? Ép giá cát đá rồi hả?"
"Vâng."
Giọng điệu của An Hạ Lạc có phần đắc ý: "Để lúc khác ta sẽ giải thích quá trình cụ thể cho ngài. Nhưng trong mối làm ăn này, ác nhân vẫn cần ác nhân trị, hiện tại biệt danh An công tử của ta vẫn có chút tác dụng, cho nên không thể sa thải tên Lý Phong Điền này."
An Hạ Lạc biết ba mình ghét bỏ dáng vẻ của Lý Phong Điền, bèn cố ý giải thích thêm vài câu: "Hắn là thế đấy. Ta tặng hắn bộ vest, hắn cũng không mặc. Nhưng mặc kệ hắn, kiếm tiền cho chúng ta là được."
"Phạm mặt rỗ chịu thua rồi à?"
"Vâng."
An mập ôm tâm trạng kinh ngạc, ngơ ngác cúp máy.