An Viên Hoa biết sự lợi hại của Phạm mặt rỗ.
Tên này ít hơn hắn mười mấy tuổi, phát tài cùng lúc với hắn. Vết rỗ trên mặt Phạm mặt rỗ không phải bẩm sinh, mà là bị người ta dùng cát sắt tạo ra.
Không biết bắt đầu từ khi nào, bãi cát trở thành tiêu chuẩn cao nhất để mãnh long các nơi kiểm nghiệm mình có thể lăn lộn hay không.
Nghề này không cần hàm lượng kỹ thuật, lợi nhuận kếch xù, yêu cầu không cao. Thời này không yêu kiểm tra bảo vệ môi trường nghiêm ngặt như sau này, ở đâu cũng có người khai thác cát đen.
Sông Lưu Sa cách Thiên Đô sáu mươi cây số, chất lượng cát tốt vô cùng, khai thác thuận tiện, lượng dự trữ phong phú, quả là bồn tụ bảo.
Nơi nào có người, nơi đó có giang hồ. Huống chi là bồn tụ bảo lớn như vậy?
Vì thế, đội ngũ các nơi đã đấu mấy trận rầm rộ. Sau mấy trận cát bay đá chạy, máu chảy thành sông, Phạm mặt rỗ đột nhiên xuất hiện.
Tên này đúng là mệnh cứng.
Năm đó bá chủ khu vực sông Lưu Sa là Tiểu Nhị Hắc dùng súng cát sắt bắn vào đầu Phạm Bân, đồng thời bị Phạm Bân lúc đó vẫn được người ta gọi là Phạm lão hổ giáng một búa.
Quá trình nhanh gọn, kết quả không cần nói cũng biết.
Phạm lão hổ biến thành Phạm mặt rỗ bá vương khu vực sông Lưu Sa, Tiểu Nhị Hắc từng là đầu gấu một thời không rõ tung tích.
Đánh chiếm được không tính là giỏi, giữ được mới giỏi.
An mập nhớ lại âm thanh chát chúa văng vẳng trên sông Lưu Sa cùng với những lời đồn năm đó, hắn không kìm được rùng mình.
Trong ấn tượng của hắn, ngoại trừ tên điên Tiểu Hồng Bào kia, Phạm mặt rỗ chưa từng phục ai.
Thậm chí hồi ấy sau khi Tiểu Hồng Bào lập nghiệp, bắt đầu khoa tay múa chân với thị trường cát đá, Phạm mặt rỗ còn chống đối.
Tuy nhiên, ngón tay bị cắt đứt và mấy ngày liên tiếp bị người ta lôi ra ngoài đánh gãy chân đã khiến Phạm mặt rỗ cúi đầu xưng thần.
Nhưng chuyện này không ảnh hưởng tới uy vọng của Phạm mặt rỗ ở khu vực sông Lưu Sa. Phải biết rằng người hắn thua là Tiểu Hồng Bào ác nhất Thiên Nam.
Thua Tiểu Hồng Bào không mất mặt chút nào.
Thậm chí khi Phạm mặt rỗ lấy người vợ thứ tư, Lục Viễn tập đoàn Cẩm Tú còn đến chúc mừng. Điều này càng làm cho những người khác coi trọng tên mặt rỗ này.
Hạng người này mà lại bị con trai mình áp chế ư?
An mập không dám tin. Tên Lý Phong Điền trông như công nhân dưới quê lên lợi hại như vậy sao?
An Hạ Lạc bị An mập làm chậm trễ mười phút. Khi hắn mở cửa xe, Lý Phong Điền đã tới.
"An tổng, có cần ta đi theo ngươi không?"
Lý Phong Điền vẫn trưng ra bộ mặt như người chết.
"Cuộc họp chính phủ, ngươi đi theo làm gì?"
An Hạ Lạc thấy khó hiểu, nghiêm túc từ chối.
"Xem kẻ có tiền."
Lý Phong Điền thong thả bóp mẩu xốp trong đầu lọc ra ngoài rồi ném xuống đất, sau đó ngậm điếu thuốc châm lửa.
Ánh lửa đốt cháy giấy gói thuốc màu vàng khiến vẻ mặt Lý Phong Điền trông hơi dữ tợn: "An tổng, ngươi thuê ta làm tài xế cho ngươi. Trường hợp này ngươi không cần ta có phải là sợ ta làm ngươi mất mặt không?"
Nhìn biểu cảm cười như không cười của Lý Phong Điền, An Hạ Lạc không nhịn được nuốt nước bọt.
Lý Phong Điền là đàn em hắn tình cờ thu nhận.
Đúng, đàn em.
Đây là địa vị An Hạ Lạc định ra cho Lý Phong Điền.
Ít nhất là trong mắt An Hạ Lạc, cái người ăn của mình, uống của mình, còn nhận mức lương cao mà 95% người Thiên Đô không chạm tới này nên bán mạng cho mình.
Nhưng hắn cũng cực kỳ e sợ sự điên cuồng của tên này, trước giờ nói năng rất khách sáo.
Nguyên nhân chính hắn tìm đến Lý Phong Điền là bởi vì lúc đó An công tử bị Trương Đại Lâm dọa sợ. Mượn câu nói trong Đại Thoại Tây Du để miêu tả, thì chính là con dao giết heo của Trương Đại Lâm chỉ cách cổ An công tử 0,01cm.
Nếu không phải đối phương chỉ dọa hắn, hoặc là cấp dưới kịp thời kéo Trương Đại Lâm ra, thì e là cuộc đời tươi đẹp của An công tử đã chấm dứt vào ngày hôm ấy rồi.
Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ. Mặc dù An công tử không phải quân tử gì, nhưng hắn có tiền nên cũng không muốn mạo hiểm.
Khổ nỗi tác phong của người dân Thiên Đô bưu hãn, nghe nói khu vực di dời tiếp theo là xưởng máy móc có khả năng xảy ra ẩu đả bằng vũ khí nhất, ở khu vực di dời tàn tạ ấy rất có thể sẽ xuất hiện thêm một Trương Đại Lâm. Nhượng bộ là không thể nào. Một khi nhượng bộ, những kẻ đang quan sát sẽ ùa tới, cái giá phải trả quá lớn. Cũng không thể giết chết từng người. Vì vậy nuôi một tên ác nhân là chuyện vô cùng cần thiết. An Hạ Lạc giống An mập, tuy không thích sự ngang ngược và tàn nhẫn của Tô Bình Nam, nhưng cực kỳ khâm phục sự tàn nhẫn mà hắn thể hiện ra.
Vì vậy An công tử nói với cấp dưới và phường tam giáo cửu lưu có quan hệ tốt với mình là mình cần thêm người.
Không thiếu tiền, tìm giúp mình một ác nhân đến trấn áp, càng ác càng tốt, tốt nhất là mô phỏng theo Tiểu Hồng Bào.
Cấp dưới mặt nhăn mày nhó.
Hạng người như Tiểu Hồng Bào không nhiều, cho dù giống thì cũng lăn lộn không tệ, có thể tính là cường hào nho nhỏ, sao có thể đi làm thuê?
Một tên gia hỏa lăn lộn không tệ ở khu Đông thành nghĩ tới Lý Phong Điền. Bọn hắn từng bị cái tên làm việc ở trung tâm hỏa táng này dạy cho một bài học. Đối phương lấy một chọi sáu, đánh gãy chân bốn người, từ đầu tới cuối nét mặt không chút cảm xúc, khiến người ta nghĩ tới liền không rét mà run.
"Nhân viên của trung tâm hỏa táng?"
Lúc đó An công tử hơi khinh thường, phun nước bọt: "Sói đi ngàn dặm ăn thịt, nếu hung ác thì đã ló mặt ra từ lâu rồi."
Nhưng bạn bè giới thiệu nên An công tử miễn cưỡng cho cái tên trông có vẻ quê mùa vô dụng này một cơ hội.
Lý Phong Điền đã nắm chắc cơ hội lần này.
Hắn dùng cách thức máu tanh cũ kỹ nhất khiến những kẻ khó chơi của xưởng máy móc tái mét mặt mày, ngoan ngoãn ký tên dựa theo phương thức của tập đoàn Thịnh Thế.
Không chỉ hù dọa những người này, ngay cả An công tử cũng sợ mất mật. Vì vậy sau chuyện này, trong mắt hắn Lý Phong Điền là một con sói hoang độc hành, hung ác không thua gì Tiểu Hồng Bào.