"Phong Điền, ta khinh thường ngươi lúc nào?"
An công tử rút điếu thuốc lá ra, dúi vào tay Lý Phong Điền: "Ta khinh thường ngươi mà lại trả lương cho ngươi cao như vậy sao?"
Lý Phong Điền bóp mẩu xốp trong đầu lọc, An Hạ Lạc châm lửa cho đối phương: "Đi cũng được, nhưng ngươi phải thay bộ đồ khác, không được khạc nhổ và ngồi xổm dưới đất."
"Được."
Lý Phong Điền đồng ý rất dứt khoát, khiến An Hạ Lạc nhất thời không tìm được lý do từ chối. Nhìn đối phương lấy quần áo trong cốp sau của chiếc xe việt dã mà mình cấp cho hắn, cuối cùng An Hạ Lạc dặn dò một câu: "Ngươi nóng tính, nhất định phải kìm nén cho ta."
"Được."
Lý Phong Điền nhếch môi.
An Hạ Lạc không biết rằng tên thuộc hạ mà mình bỏ số tiền lớn ra thuê về thực ra là một tên điên chính hiệu.
Lý Phong Điền không có con cái, không có cha mẹ, thậm chí không có đàn bà, dường như tên này sống chỉ vì tiền. Mặc dù trong khoảng thời gian này hắn kiếm được không ít tiền, nhưng vẫn mặc chiếc áo bông bẩn thỉu, hút Hatamen ba tệ một bao.
Không phải hắn không nỡ, mà là hắn không biết nên dùng tiền làm gì. Thú vui lớn nhất của hắn là nhìn tiền xếp thành đống, ăn cơm, đi ngủ.
Cảm giác an toàn này khiến hắn mê muội. Cũng chỉ có lúc này, vẻ mặt lạnh nhạt của hắn mới thả lỏng một chút.
Tại sao Lý Phong Điền lại muốn đi? Thật ra chỉ có hai chữ: tò mò. Bởi vì hắn nghe thấy Tô Bình Nam sẽ đi nên hắn muốn nhìn thấy người này.
Vì sao à?
Nguyên nhân là vì Phạm mặt rỗ. Thật ra cảnh tượng Lý Phong Điền làm cho Phạm mặt rỗ khuất phục còn máu tanh u ám hơn lời đồn.
Lý Phong Điền từng giết người, vả lại nội tâm khát máu khiến hắn cảm thấy chuyện này rất sảng khoái. Nhưng bất kể hắn đe dọa đánh đập Phạm mặt rỗ ra sao, đối phương cũng không chịu giảm giá cát xuống quá sáu mươi tệ, cũng không chịu ưu tiên cung ứng hàng hóa cho công ty Thịnh Thế.
Nguyên nhân khiến hắn ngỡ ngàng.
Phạm mặt rỗ đưa ra lý do: "Huynh đệ à, ngươi giết ta chẳng qua cũng chỉ là một cái mạng mà thôi. Nhưng nếu giá thấp hơn Tiểu Hồng Bào, lại còn chỉ cung ứng cho một mình Thịnh Thế thì ta thật sự không dám."
Phạm mặt rỗ đã bị cuộc sống mài mòn tính cách hung ác, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: "Ta đã ký hợp đồng với Tiểu Hồng Bào, không thể vi phạm hợp đồng."
Lý Phong Điền cảm thấy giết chết tên này cũng chẳng có ý nghĩa gì, cuối cùng tha cho đối phương. Nhưng hắn nhớ kỹ một cái tên.
Tiểu Hồng Bào Tô Bình Nam.
Lý Phong Điền từng giết người.
Cho nên hắn nhìn ra những gì đối phương nói ra trong trạng thái ấy tuyệt đối là suy nghĩ thật lòng. Tức là Phạm mặt rỗ sợ ba chữ Tiểu Hồng Bào hơn cả mình - kẻ đang nắm giữ tính mạng của hắn.
Điều này khiến một kẻ coi giết người là niềm vui duy nhất trong đời như Lý Phong Điền cảm thấy thất bại, đồng thời kích thích hắn nảy sinh ý nghĩ muốn đến gần nhìn coi rốt cuộc Tô Bình Nam là người như thế nào. Rất khó hiểu!
Nhưng đây chính là Lý Phong Điền, một tên điên mắc chứng hoang tưởng chính hiệu.
Ngươi không thể mong chờ một kẻ lớn lên bên cạnh ông lão nhặt ve chai, thiếu giáo dục thường thức có nhận thức đúng đắn về giá trị quan. Huống chi những ánh mắt thờ ơ trong xã hội và tính cách quái gở càng khiến cho Lý Phong Điền có tố chất thần kinh mà người bình thường khó có thể hiểu được.
Sau khi nghe ngóng hỏi thăm chuyện về Tiểu Hồng Bào, Lý Phong Điền cười khẩy, hắn không cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì trong cuộc đời tên này vốn không có hai chữ sợ hãi, cũng không có luân lý đạo đức, chỉ có bạo lực giải quyết tất thảy tàn ác.
Hắn không coi tính mạng của người khác ra gì, cũng không coi tính mạng của mình ra gì.
Tù lúc mười sáu tuổi bóp chết một nữ hài vì hai mươi lăm tệ, hắn đã không còn là con người nữa rồi, mà là một con thú hoang khoác lớp da người.
Lần ấy là lần đầu tiên trong đời hắn chân chính nở nụ cười vui vẻ.
…
…
Thiên Đô vốn tràn ngập ánh nắng, nay nghênh đón bão cát mười năm khó gặp một lần.
Cuồng phong cuốn theo cát đá đầy trời, biến trời trong nắng ấm thành tối tăm hiu quạnh.
Lý Phong Điền làm tài xế, sầm mặt hút thuốc. Trong khi hắn bị cát bụi thổi cho mặt xám mày tro, Tô Bình Nam lại thảnh thơi uống trà, được mọi người vây quanh.
Địa vị của hai bên cách nhau một trời một vực, cộng thêm kiến thức nông cạn khiến Lý Phong Điền không biết mình muốn gặp Tô Bình Nam một lần khó khăn cỡ nào.
Từ đầu năm nay, lãnh đạo cấp cao nhiệm kỳ mới của Thiên Đô hừng hực đề xuất bốn công trình lớn.
Cải cách doanh nghiệp nhà nước, xây dựng nông thôn, công trình Lá Phổi Xanh và xây dựng Thiên Đô mới.
Trên danh nghĩa nói là không phân biệt trước sau, nhưng tất cả mọi người đều biết cải cách doanh nghiệp nhà nước là quan trọng nhất.
Sóng lớn đãi cát, mấy nhà máy lớn của Thiên Đô ngoại trừ những ngành nghề đặc thù mà người dân không chen vào được vẫn hưng thịnh, đa số doanh nghiệp còn lại đều đã sa sút. Bọn hắn gian nan chống đỡ mấy năm, nhưng cuối cùng sắp bị loại bỏ.
Chịu thiệt nhiều ắt trở nên thông minh. Thái độ của chính phủ đã khác thái độ cứng rắn vứt bỏ mấy năm trước. Hiện tại các lãnh đạo cấp cao đã có nhận thức "đất trống rất đáng tiền", cũng hiểu nhiều công nhân thất nghiệp sẽ dẫn tới bất ổn.
Vì vậy, chẳng những không bán tống tháo tháo mà ngược lại còn tính toán dùng sức hấp dẫn của đất trống và điều kiện ưu đãi để vực dậy doanh nghiệp.
Cái mông quyết định cái đầu.
Bên trên muốn thành tích, bọn hắn không quan tâm ngươi làm như thế nào. Bên dưới chạy gãy chân. Nhưng những doanh nhân có thực lực và cũng muốn thôn tính những xí nghiệp này có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hiển nhiên tập đoàn Cẩm Tú cũng có tên trong danh sách khảo sát doanh nghiệp cải tạo hợp doanh.
Nhưng dường như tập đoàn Cẩm Tú không có nhuệ khí và trách nhiệm như trước đây, thuần thục đánh thái cực, có ý học theo đạo trung dung. (*)
(*) Trung dung của người xưa do Khổng Tử đề xướng. Trung dung có nghĩa là dung hòa, duy trì mọi việc, mọi vật ở mức độ vừa phải, cân bằng. Bất cứ cái gì trở nên thái quá hoặc thiếu hụt đều làm mất đi trạng thái cân bằng, tức là mất đi sự trung dung đều có ảnh hưởng không tốt.