“Ta cũng đủ hung ác mà.”
Lý Phong Điền nói: “Ngươi mau giúp ta nghĩ cách phát tài đi.”
Thường thì lưu manh còn trẻ sẽ có một đặc điểm rất rõ rệt, đó chính là không phục ai cả.
A Mãn có thể trở thành trưởng bộ phận an ninh của công ty Thịnh Thế, năm đó hắn cũng được xem là một nhân vật có tiếng có tăm, tính tình tất nhiên không dễ chịu. Nếu đổi lại người khác tự biên tự diễn trước mặt hắn, đoán chừng hắn sẽ đấm vào mặt đối phương một cái rồi.
Thế nhưng sau khi Lý Phong Điền nói ra những lời này, A Mãn chỉ im lặng.
Không nói là vì chẳng có gì để nói.
Đối với kẻ giống dân nhập cư như Lý Phong Điền, trong lòng A Mãn quả thật hơi e ngại. Cũng chẳng có gì lý do gì ngoài việc người này đủ hung ác. Không những ác với người khác mà còn ác với chính mình. Thậm chí A Mãn còn hoài nghi Lý Phong Điền không biết đau.
Trời mùa đông lạnh như thế, tên gia hỏa kia vẫn áo bông đen, vết bẩn trên tay áo bóng đến mức có thể làm gương. A Mãn nhìn làn da tái xanh của Lý Phong Điền dưới lớp cổ áo, không khỏi sợ ngây người.
Không phải Lý Phong Điền không có tiền.
Ký ức sâu nhất của A Mãn là lần xung đột với đám tài xế vận tải đang kéo hàng cho công trường. Lý Phong Điền ngồi xổm hút thuốc ở đó không chút do dự cầm lấy một thanh sắt.
Ra tay tàn ác.
Trong quá trình xung đột, đầu của Lý Phong Điền bị đánh một cái, máu sền sệt bắn ra khiến cho tóc dính bết lại. A Mãn nhìn thấy rõ ràng, mắt của Lý Phong Điền không thèm nháy một cái.
Chỉ dùng cây gậy sắt để đánh đối phương.
Một cái lại một cái.
Người bị đánh đã sớm nằm im trên mặt đất không động đậy, nhưng Lý Phong Điền vẫn không chịu buông tha. Máu của người kia văng tung tóe khắp nơi. Người nào tham gia đánh nhau đều choáng váng, há miệng thật to. Nếu không phải người của mình liều mạng kéo tên gia hỏa đó ra, đoán chừng óc của tên kia sẽ phọt ra mất.
Lý Phong Điền bị kéo ra còn nhếch miệng cười, chẳng thèm lau sạch vết máu trên trán, chỉ tùy ý nhặt một tờ giấy lau tay rồi nhặt điếu thuốc còn đang hút dở dưới đất lên.
Coi thường.
Coi thường sinh mệnh và sự tàn nhẫn khiến cho hắn một trận chiến thành danh. Không ai trong bộ phận an ninh dám công khai khiêu chiến tên điên giống như dân nhập cư đó.
…
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Lý Phong Điền ngậm điếu thuốc hỏi: “Ta có bản lĩnh, ngươi hãy giúp ta tìm cách kiếm tiền đi.”
“Ngươi có dám kiếm tiền không?”
Tròng mắt A Mãn đảo một vòng, chợt nhớ đến một chuyện mà bạn hắn nhắc đến: “Tiền hàng sáu trăm ngàn. Nếu ngươi có thể lấy, ngươi sẽ kiếm được một trăm rưỡi.”
“Được.”
Lý Phong Điền không chút do dự đồng ý ngay. Hắn thậm chí không thèm quan tâm tình huống rốt cuộc là như thế nào. Hắn chỉ nghĩ rằng không trả tiền thì đánh chết người đó mà thôi.
Khi hai người nói chuyện, cả hai đều không ngờ sự đề cử vô tình của A Mãn lại khiến cho các thế lực ngầm vốn yên tĩnh đã lâu ở Thiên Đô sắp nổi lên sóng gió.
…
Bão cát kéo dài cả một ngày.
Mãi cho đến buổi chiều ngày hôm sau, bầu trời tối tăm mù mịt của Thiên Đô mới khôi phục được chút sảng sủa. Tuy nhiên, cát che kín mặt đường khiến cho người nào cũng cảm thấy mũi của mình đầy mùi tanh khi hô hấp.
Các công nhân bảo vệ môi trường bắt đầu công việc của mình. Cũng khó trách bọn họ tức giận. Đây là lần thứ ba bọn họ quét dọn đường rồi.
Ngược lại tâm trạng của An công tử không tệ.
Việc hắn kết hôn với bạn gái Hoàng San San đã được đưa lên báo. Cả hai nhà đều không thiếu tiền. Hoàng San San là một cô gái thời thượng, cho nên cái gì nàng cũng muốn thứ tốt nhất. Vì thế, hắn đã lựa chọn một tiệm áo cưới nổi tiếng ở Quảng thành để chụp hình cưới.
Tuy nhiên, khi An công tử bước vào phòng chờ sân bay, hắn không ngờ mình sẽ gặp lại Tô Bình Nam sau mười mấy tiếng.
Nhìn Tiểu Hồng Bào nhắm mắt dưỡng thần, biểu hiện của An công tử có chút mất tự nhiên.
Khi còn đang trên đường đến đây, An công tử còn đảm bảo với bạn gái là Tô Bình Nam không đáng sợ như vậy để tạo thể diện cho mình. Bây giờ nhìn đối phương nhắm mắt dưỡng thần, hắn không dám tiến lên quấy rầy. Điều này chẳng khác nào tự đánh vào mặt mình.
Hoàng San San không biết Tô Bình Nam, nhưng nàng rất thông minh khi nhìn thấy bạn trai của mình co quắp lại, nàng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Từ khi quen biết với An công tử, Hoàng San San rất thích tính cách của hắn. Chỉ cần nàng đến bất kỳ chỗ ăn chơi nào với hắn, nàng đều nhận được sự nịnh nọt mà nàng rất ít khi có được, khiến cho lòng hư vinh của nàng được thỏa mãn lớn nhất.
Điều này cũng là lý do vì sao nàng chọn An công tử.
Con gái nhà họ Hoàng không lo gả.
Trên đường đến sân bay, nữ hài đã hỏi về Tô Bình Nam. Nữ hài biết vị hôn phu của mình đã từ bỏ dự án Lá Phổi Xanh mà hắn bận rộn cả một khoảng thời gian dài. Không chỉ như vậy, nàng còn nghe ba chồng tương lai nhắc đến việc bọn họ đang giúp tập đoàn Cẩm Tú làm việc.
Nữ hài thật sự không hiểu.
Nàng sinh ra trong gia đình quan chức. Mặc dù nàng thường xuyên ăn chơi nhưng tuyệt đối không ngốc, ngược lại nàng còn rất có bản lĩnh. Nàng thường hay cố ý hoặc vô tình hỏi bạn trai của mình, không phải nàng muốn biết chân tướng mà là để bạn trai làm quen với việc nàng sẽ nhúng tay vào sự nghiệp của hắn.
Quen thuộc sẽ trở thành tự nhiên.
Nữ hài nhìn rất nhu nhược này biết rõ sẽ có ngày ba của nàng lui xuống. Chỉ khi nào nàng nắm trong tay việc kinh doanh của nhà họ An, nam nhân mà nàng chọn mới vĩnh viễn tôn trọng nàng.
Khi nàng nhắc đến Tô Bình Nam, ánh mắt của An công tử lập tức hiện lên sự kiêng kỵ, sau đó biểu hiện của hắn chuyển sang lạnh nhạt.
“Tiểu Hồng Bào kia bị điên. Chúng ta lui một bước là vì hắn đồng ý không cạnh tranh những công trình khác của chúng ta trong sáu tháng cuối năm.”
Đây là câu trả lời của An công tử.