Nam nhân thích sĩ diện. Hoàng San San rất biết cách giải quyết. Nàng nhìn ra được nam nhân của mình đang căng thẳng, vội khoác cánh tay hắn: “Bên kia rất yên tĩnh, chúng ta sang bên đó nghỉ ngơi đi.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Hoàng San San vẫn cảm thấy hiếu kỳ. Người trẻ tuổi kia là ai?
“Được.”
An công tử giả bộ như không thấy Tô Bình Nam đang ngồi đó.
Điều khiến cho hắn cảm thấy vui vẻ là hình như Tô Bình Nam đang có rất nhiều tâm sự. Đối phương cứ nhắm mắt cau mày, không chú ý đến hắn.
Thời gian trôi qua từng phút một. Tô Bình Nam vẫn không mở mắt ra, nhưng ngón tay vẫn vô thức gõ xuống.
Lúc này, đi máy bay là một chuyện rất xa xỉ, huống chi còn là khoang hạng nhất. Cho nên, trong phòng nghỉ chỉ có mấy người. Bầu không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
An công tử ở bên cạnh quan sát Tô Bình Nam mới hiểu được ba của mình nói chính xác cỡ nào, lại càng cảm thấy Tiểu Hồng Bào quả thật rất khó lường.
Kỷ luật nghiêm minh.
Trong đầu hắn bất giác nảy ra bốn chữ.
Tô Bình Nam im lặng. Năm sáu người đằng sau hắn đứng thẳng tắp, trong đó thậm chí còn có Lục Viễn tiếng tăm lừng lẫy.
Tất cả mọi người đều không nhúc nhích, chẳng khác nào người gỗ, biểu hiện không có bất kỳ thay đổi gì, giống như toàn bộ thế giới chỉ là tĩnh.
Lực khống chế như vậy khiến cho An công tử cũng đang nuôi một đống người cảm thấy thế giới mới thật đáng sợ.
An công tử nuốt nước bọt, lẩm bẩm một câu.
…
Người hiểu Tô Bình Nam đều biết, khi nam nhân gõ ngón tay là hắn đang suy nghĩ về một chuyện nào đó.
Làm sao Tô Bình Nam không nhìn thấy An công tử chứ, chẳng qua hắn không thèm để ý. Hai kiếp sống khiến cho nội tâm của hắn già nua hơn bề ngoài nhiều. Mặc dù An công tử trên nhảy dưới tránh rất lợi hại nhưng còn chưa lọt được vào mắt Tô Bình Nam.
Quan trọng nhất, toàn bộ tâm trí hắn đều tập trung vào một tin tức mà hắn mới nhận được hôm qua.
Đồng minh vững chắc nhất của hắn ở Tinh Điều quốc, một trong những người tham gia cướp đoạt ngân sách của quỹ Hồng Mông lần trước, Mike Corleone của gia tộc Corleone đã gửi một tin tức rất quan trọng đến.
Ba ngân hàng đầu tư lớn là Qualcomm, Sequoia và cả HSBC đã ra chỉ thị cho nhân viên của mình tại Bổng Tử quốc như sau.
“Từ giây tiếp theo sau khi nhận được thông báo, hãy dừng tất cả các hoạt động đầu tư trong nước, chấm dứt tất cả các hoạt động kinh doanh liên quan đến ngành tài chính của đối phương, sau đó tất cả nhanh chóng rời đi.”
Bỏ qua các thuật ngữ chuyên môn trong tin tức này, chúng ta hãy nói một cách đơn giản, cuộc khủng hoảng tài chính đang càn quét khắp Đông Nam Á chắc chắn đã lan sang Bổng Tử quốc.
Phố Wall cho rằng quốc gia tuyên bố có dự trữ ngoại hối một trăm tám mươi tỷ USD này đang hết sức bi quan. Bọn hắn phán đoán đối phương hoàn toàn không thể chống chọi với những rủi ro sắp tới.
Nói cách khác, bầy sói đói nổi tiếng tàn độc trên thế giới đã không nhìn nổi Bổng Tử quốc.
Đừng tưởng rằng chỉ đơn giản như vậy.
So với các quốc gia nhỏ bé trước đây bị vốn lưu động đánh cho thương tích đầy mình, Phố Wall vốn luôn cho rằng mình mạnh mẽ. Chúng ta cũng biết tướng ăn của bọn hắn vừa xấu lại vừa tham.
Bóc lột đến tận xương tủy mới là diện mạo chân chính của phố Wall.
Tô Bình Nam cực kỳ coi trọng tin tức Michael Corleone gửi đến.
Trong trí nhớ của hắn, Bổng Tử quốc sẽ sụp đổ vào hai tháng sau, nhưng hắn không biết vì nguyên nhân gì đám sói đói đó lại nhòm ngó sớm đến vậy.
Vì thế, nam nhân tạm thời thay đổi nhật trình, ngồi máy bay đến Thịnh Kinh, sau đó bay đến Bổng Tử quốc.
Hắn nhất định phải đến Bổng Tử quốc. Lần này, tập đoàn Cẩm Tú đã huy động rất nhiều tài chính. Có thể nói, bây giờ đã đến lúc thu hoạch thành quả rồi.
Tô Bình Nam rất tự tin, với cơ hội ngàn năm có một này, việc kiểm soát tập đoàn Kim Môn sẽ đạt đến vị trí mà hắn mong muốn.
Cho nên, hắn dự định sẽ tự mình chỉ huy chiến dịch này.
Đúng vậy, đối với tập đoàn Cẩm Tú mà nói, đây là một trận chiến không có khói súng.
Khi loa trong sân bay vang lên lần thứ hai, Tô Bình Nam mới khoan thai đứng dậy rời đi. Từ đầu đến cuối, ánh mắt hắn không hề chú ý đến An công tử.
Khiến cho An công tử thở phào nhẹ nhõm.
“Người kia là ai vậy?”
Hoàng San San nhìn theo bóng đoàn người Tô Bình Nam đi xa, cẩn thận dùng từ rồi mới hỏi An công tử: “Hình như ngươi không thích hắn cho lắm.”
Mưa dầm thấm đất, chỉ cần không phải dạng cá biệt, EQ của đám con cháu quan chức đều rất cao. Cho nên, nữ hài không dùng từ sợ mà chuyển sang dùng từ không thích để thay thế.
“Tô Bình Nam.”
An công tử cười khổ: “Ta chẳng những không thích mà còn sợ.”
An công tử nhìn vị hôn thê của mình. IQ mà hắn kế thừa từ An mập đã phát huy tác dụng.
Ai mà không sợ Đại Trùng Thiên Nam đó chứ?
An công tử tự đưa ra câu trả lời trấn an mình.
“Hắn chính là Tô Bình Nam?”
Ánh mắt của Hoàng San San khó mà che giấu được sự hiếu kỳ: “Thì ra hắn còn trẻ như vậy. Đúng là lợi hại!”
…
Khi Tô Bình Nam bước lên máy bay, máy bay của Tô Văn Văn cũng vừa mới hạ cánh.
Có thể khiến cho hắn bỏ lại công ty Thủy sản Cẩm Tú lớn như vậy, xa xôi ngàn dặm đến A thành, hiển nhiên sự việc không nhỏ.
“Đến rồi, Văn ca.”
Người đón Tô Văn Văn và Quách Quang Diệu là người Ô thành, tên Ba Ngọc Long, biệt hiệu Sư Sẹo. Có thể gọi sai tên nhưng không được gọi sai biệt hiệu.
Những cuộc chiến đấu lúc trước khiến cho da đầu của Ba Ngọc Long bị tổn thương nghiêm trọng, tóc không thể mọc nổi. Vì thế, Ba Ngọc Long quyết định cạo trọc.
Tuy nhiên, trên đầu của hắn có quá nhiều sẹo, người khác nhìn thế nào cũng không cảm thấy hắn là người lương thiện.
Dáng vẻ này rất dễ bị cái nhìn thành kiến về sau, nhưng nó lại rất được hoan nghênh ở A thành.
Cho nên, Sư Sẹo kinh doanh sản phẩm chăm sóc sức khỏe rất tốt ở A thành. Hắn trở thành Ba ca ở đây.