Lúc này, Ba ca trong mắt người khác lại đang trưng ra bộ mặt nịnh nọt.
“Văn Văn, ngươi đến rồi."
Hắn không gọi giám đốc Văn, cũng không gọi đại ca. Sư Sẹo dùng xưng hô khi hai người còn làm bảo kê vận chuyển hàng hóa ở nhà ga, lập tức kéo khoảng cách của hai người về lại trước kia.
“Lão Ba, bây giờ ngươi cũng trở thành dạng chó hình người rồi đấy.”
Nhìn Ba Ngọc Long mặc vest, đầu trọc, Tô Văn Văn thân thiết ôm đối phương một cái thật chặt.
Chào hỏi nhau vài câu xong, thái độ của Tô Văn Văn trở nên nghiêm túc: “Ngươi đã điều tra rõ ràng thứ mà ta cần chưa?”
Là nhân vật phụ trách sản phẩm chăm sóc sức khỏe Cẩm Tú ở ba tỉnh, bất luận độ trung thành hay là bản lĩnh đều không có vấn đề gì.
Sư Sẹo có sự cẩn thận không tương xứng với dáng vẻ bề ngoài.
“Ta đã điều tra rõ ràng rồi. Người Đông Bắc rất thích sĩ diện. Doanh số buôn lậu xe ô tô của tập đoàn Viễn Hoa ở đây rất cao. Người phụ trách rửa tiền của đường dây này chính là cảnh sát giao thông Tiết Đông Huy.”
Sư Sẹo tiếp tục nói: “Chuỗi lợi ích không nhỏ. Đằng sau họ Tiết là Triệu Hợp Sơn.”
“Vậy chúng ta ra tay từ chỗ bọn hắn, đẩy bọn hắn một cái.”
Tô Văn Văn gật đầu.
Lúc này hắn không biết rằng với cái gật đầu của hắn, vụ án buôn lậu đầu tiên không thể vượt quá hạn ngạch trong nhiều thập kỷ đã được mở ra.
Rất nhanh, chiếc xe địa hình màu đen của Tô Văn Văn đã lao ra khỏi đoạn đường nối của sân bay, hòa vào đám đông với tốc độ cao, biến mất không dấu vết.
…
Tô Văn Văn không ở khách sạn, hắn dùng thẻ căn cước tỉnh Hà để thuê một nhà trọ.
Nửa tiếng sau, Sư Sẹo đã mang toàn bộ tư liệu mà hắn cần đến.
“Có dự phòng không?” Tô Văn Văn cẩn thận xem qua, sau đó hỏi một câu.
“Không có.”
Sư Sẹo biết Tô Văn Văn hỏi vậy là có ý gì. Hắn trả lời một cách chắc chắn, đồng thời còn giải thích một câu: “Thứ này liên quan đến rất nhiều người, người của ta đều không ra mặt.”
Tô Văn Văn gật đầu, sau đó bỏ hết tất cả tài liệu vào trong chậu lửa.
“Nhớ kỹ, mọi thứ chỉ có thể chôn vùi trong bụng ngươi.”
Nam nhân nói với Sư Sẹo: “Từ giờ trở đi không cho ngươi dùng thân phận Hà Lý Điền nhúng tay vào việc này. Ngươi trở lại công việc bình thường của mình đi.”
Mặt Sư Sẹo đỏ lên, cũng không ra ngoài.
“Chuyện gì vậy?”
Tô Văn Văn nghi ngờ hỏi một câu.
“Ta muốn làm việc với Văn ca ngươi.”
Sư Sẹo căng thẳng nuốt nước miếng, sau đó hắn lắp bắp lên tiếng, hoàn toàn không có khí độ của Ba ca trong lĩnh vực sản phẩm chăm sóc sức khỏe A thành.
“Vì sao? Không phải bây giờ ngươi sống rất thoải mái ư? Tại sao ngươi lại tham gia vào?”
Tô Văn Văn cau mày, ánh mắt nhìn Sư Sẹo khí thế bức người.
Bây giờ, lương của Sư Sẹo không dưới hai trăm nghìn tệ một năm, cộng thêm hoa hồng và tiền thưởng, con số nhận được khiến người của niên đại này phải líu lưỡi.
“Ta biết mình có thể leo lên được vị trí này là vì ta đủ trung thành, cũng nhờ Nam ca chiếu cố lão già ta.”
Sư Sẹo lên tiếng: “Nhưng hiện tại thị trường sản phẩm chăm sóc sức khỏe đang cạnh tranh kịch liệt, hơn nữa còn thiên biến vạn hóa. Ta lại không hợp với Tư Ngọc Trụ. Ta không hiểu phương pháp của hắn. Vì công trạng, chúng ta đã từng cãi nhau một lần trong cuộc họp.”
Sư Sẹo thấy sắc mặt Tô Văn Văn trầm xuống, cười khổ: “Ta thật sự không hiểu mà. Công ty tuyển rất nhiều sinh viên đại học chuyên ngành tiếp thị, đôi khi lời người ta nói trong cuộc họp giống như nghe kinh trên trời vậy.”
Tô Văn Văn mỉm cười, biểu hiện âm trầm hòa hoãn hơn rất nhiều.
Hắn thật sự đồng cảm với điều này. Tô Bình Nam làm việc cực kỳ chăm chỉ. Chẳng những bản thân hắn sống giống như nhà sư khổ hạnh, ngay cả yêu cầu đối với cấp dưới cũng cực kỳ nghiêm khắc. Tô Văn Văn đã từng có lúc buộc mình phải kiên trì học hỏi nhiều thứ.
“Lý do này không đủ. Cuộc sống của ngươi đang an nhàn, cần gì chứ?”
Tô Văn Văn lắc đầu từ chối, giọng điệu hơi đắng chát.
Hiện tại, nội bộ tập đoàn Cẩm Tú đã sớm phân thành hai bộ phận. Sư Sẹo đã chuyển sang mảng hành chính, cho nên hắn không còn đủ tư cách tham gia nhiều chuyện khác.
“Ta muốn quay lại giúp ngươi. Ta không chịu được cuộc sống an nhàn.”
Biểu hiện của Sư Sẹo trở nên cuồng nhiệt: “Ta cảm thấy mệt mỏi khi phải nhìn số liệu và phân tích thị trường mỗi ngày. Bây giờ, mỗi ngày ta đi làm đều giống như đi tù.”
Hắn nói đúng sự thật.
Đề bạt hắn lên làm vị trí này, Tô Bình Nam coi trọng hắn không chỉ vì mối quan hệ người cũ, mà vì hắn đủ dũng mãnh và gan dạ khi đánh vào thị trường sản phẩm chăm sóc sức khỏe lúc đó.
Rất nhiều khúc xương khó gặm đều bị hắn gặm hết từng cái. Quan trọng nhất là sau khi gặm xong, hắn còn sử dụng thủ đoạn tẩy não tuy thô bạo nhưng có kết quả.
Đánh giỏi, lại biết động não.
Cho nên, Tô Bình Nam đã luận công khen thưởng cho Sư Sẹo vị trí này.
Tô Văn Văn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, hắn chợt nhớ đến đánh giá của Tô Bình Nam về Sư Sẹo.
“Sư Sẹo là người đi theo ngươi lâu năm, nhưng gần đây hắn bị Tư Ngọc Trụ gác trên lửa mà nướng, cuộc sống có chút khó khăn. Xã hội ngày càng tiến bộ, sóng lớn đãi cát, hắn không thích ứng với những thứ mới sẽ chú định bị đào thải. Nhớ kỹ, nếu hắn đề cập đến phương diện này, người này có thể tin tưởng.”
Gia Cát Lượng cả đời cẩn thận.
Đây là phương châm của Tô Bình Nam. Chuyện ở A thành lớn như vậy, làm sao hắn không tiến hành điều tra cấp dưới chứ. Hơn nữa, hắn nghĩ nếu người này có thể kìm nén sự tức giận của mình, không đề cập đến trước mặt Tô Văn Văn, người này nhất định có vấn đề, không thể không phòng.
“Nếu như hắn nhắc đến thì sao?”
Tô Văn Văn đặt câu hỏi.
“Hắn là người cũ của ngươi, ngươi có thể nhìn tình huống mà xử lý.”
Tô Bình Nam nói: “Việc kinh doanh của chúng ta càng lúc càng lớn. Người nào dùng được thì dùng thôi.”