Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1527 - Chương 1527. Phồn Vinh

Chương 1527. Phồn vinh
Chương 1527. Phồn vinh

Tô Văn Văn nhìn Sư Sẹo, chậm rãi gật đầu: “Ngươi tìm lý do từ chức đi. Nhớ kỹ, đường là do ngươi chọn đấy.”

“Không thành vấn đề.”

Bản chất của Ba Ngọc Long là một tên ác ôn. Cuộc sống an phận thủ thường chẳng khác nào lấy mạng hắn. Sau khi nhận được sự đồng ý, hắn cực kỳ hưng phấn. Trong những lần vận chuyển hàng hóa lúc trước, hắn luôn là người hô to đi đầu.

Mặc dù hắn cũng có nhiều lần thất bại, nhưng tính cách như vậy không phải bàn cãi.

….

Con người có rất nhiều loại.

Nếu như nói đối với Sư Sẹo, bạo lực chẳng khác nào miếng cam ngọt, cam tâm tình nguyện mạo hiểm vì nó, thì Hạng Tiểu Bình lại chẳng quyến luyến giết chóc gì cả.

Đáng tiếc hắn chỉ biết giết người. Tuy nhiên, hắn bán mạng là cam tâm tình nguyện. Tô Bình Nam làm việc hào phóng, vốn liếng hùng hậu. Những chuyện mà Hạng Tiểu Bình cho rằng khó giải quyết, rơi vào tay Tô Bình Nam lại dễ như trở bàn tay.

Vấn đề của vợ chiến hữu cũ đã được tập đoàn Cẩm Tú dùng các loại danh nghĩa xã hội khác nhau để giải quyết, khiến Hạng Tiểu Bình không thể không báo đáp.

Hắn không ngờ thì ra mình cũng đáng giá như vậy.

Chỉ một câu, kẻ sĩ chết vì tri kỷ.

Lúc này, Hạng Tiểu Bình đang ngồi thuyền đến đảo Mỹ Lệ. Hắn không ngờ mình lại dùng phương thức này đến đảo Mỹ Lệ.

Lén đến.

Khi còn ở Miêu Nhĩ, hắn đã đề cập đến đảo Mỹ Lệ trong một lần nói chuyện phiếm với Lâm Quốc Chính.

“Ngươi nói chúng ta có cơ hội thống nhất Hạ quốc hay không? Cũng không biết khi nào ta có cơ hội đến đảo Mỹ Lệ nữa. Chỉ cần ta có thể cầm súng, quốc gia không chê ta, đến lúc đó ta sẽ là người đầu tiên ra chiến trường.”

Hạng Tiểu Bình mơ ước.

Hắn là một chiến sĩ, máu trong người khác với người bình thường, cực kỳ yêu thích những cuộc chiến ngoài chiến trường.

“Nhất định là được. Ca, đến lúc đó ngươi nhớ dẫn ta theo.”

Lâm Quốc Chính sùng bái Hạng Tiểu Bình đến tận xương tủy, không bao giờ muốn rời khỏi đại ca của mình.

“Được.”

Giao tình sinh tử trên chiến trường khiến cho hai người không cần nói mấy lời khách sáo. Hạng Tiểu Bình trả lời rất chân thành, rất thẳng thắn.

“Bình ca đúng không? Chúng ta chỉ có thể đưa ngươi đến nơi này thôi.”

Giọng nói của chủ thuyền cắt ngang hồi ức của Hạng Tiểu Bình. Sau khi nói xong, chủ thuyền dùng đèn pin chiếu mạnh về phía đường ven biển, làm thành ám ngữ. Đối diện cũng sáng lên ánh đèn.

“Cảm ơn.”

Trên đường đi, Hạng Tiểu Bình và Lâm Quốc Chính được người ta phục vụ giống như kẻ có tiền, khiến hai người chỉ biết chém giết cảm thấy không quen.

“Khách sáo quá, người một nhà, người một nhà.”

Chủ thuyền là một nam nhân dáng người không cao, thuộc dân lao động. Hắn nghe xong, vui vẻ đáp lời: “Tương lai nếu ta có việc, mong Bình ca quan tâm hơn.”

“Hẹn gặp lại.”

Hai người nhảy xuống nước, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.

Lúc này, một thuyền viên mới hiếu kỳ hỏi lão đại của mình.

“Đại ca, hai người kia là ai vậy?”

Lão đại cười đáp: “Thái độ này của ngươi giống như người ta nợ tiền của ngươi vậy?”

“Đánh rắm!”

Chủ thuyền nhìn thoáng qua đàn em của mình: “Phi Cơ của Hòa Ký và hồng côn Hung Nhân Kiệt đích thân đưa lên thuyền, hơn nữa thái độ rất cung kích. Đám người không biết gì như các ngươi sớm muộn gì cũng chết trong tay người khác.”

Không một ai lên tiếng.

Hiện tại, bốn băng đảng lớn Cảng thành gần như là Hòa Ký một nhà độc đại. Minh Vương của Hào Mã Bang đối với Phi Cơ nói gì nghe nấy. Địa bàn của Tân Ký càng mất nhiều hơn, nhất là Lâm Hiệp Khách tách ra lại càng khiến cho Tân Ký giống như mặt trời lặn sắp lặn.

Về phần Thập Tứ Thủy?

Ha ha, hồng côn bên đó đều chuyển sang Hòa Ký, thậm chí chỉ một câu của Phi Cơ, không một ai dám ngồi lên vị trí lão đại. Bởi vì tất cả mọi người đều biết ngồi lên vị trí kia chỉ có một kết quả.

Ai ngồi người đó chết.

Người đến đón Hạng Tiểu Bình là đại ca đang nổi của đảo Mỹ Lệ, Sa Vũ.

Nam nhân miệng ngậm điếu thuốc, mười mấy hán tử đồng loạt đứng sau lưng. Một hàng xe màu đen đậu sát ven đường, tính cách ngang ngược bá đạo bộc lộ rõ danh tiếng của Sa Vũ sạo gần đây.

Chu Triều Tiên quả thật biết giữ lời. Sau khi hắn bắt tay vào đường dây buôn lậu thuốc lá với Hòa Ký, hắn đã để cho Sa Vũ một mình dẫn đội đến Bắc Quán.

Sa Vũ nhanh chóng tạo dựng chỗ đứng dựa vào tài chính hùng hậu sau lưng cùng thủ đoạn tàn nhẫn của mình. Khi Hạng Tiểu Bình đến, hắn đã hoàn toàn dung nhập mạng lưới xã hội ở đó, trở thành một đầu lĩnh không lớn không nhỏ.

Hiện tại, đảo Mỹ Lệ là một khu vực chính trị vàng đen lẫn lộn.

Do hệ thống bầu cử mới ra đời, các đại nhân vật đấu nhau đến trời đất quay cuồng, dùng bất cứ thủ đoạn nào, dẫn đến bọn hắn không còn tinh lực để khống chế các thế lực xã hội đen gây nguy hại cho xã hội.

Khi mọi vấn đề lắng xuống, bọn hắn muốn ra tay cũng đã muộn.

Băng đảng Trúc Liên đã thành hình, thành viên của băng đảng trải rộng khắp các ngành nghề khác nhau. Đương nhiên, chính quyền cũng đã giáng xuống những đòn nặng nề.

Một hai chuyên án có thể nói là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, đảo Mỹ Lệ nhất thời có lúc kín người hết chỗ. Tuy nhiên, chẳng những mục tiêu không hoàn thành, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy buồn cười.

Mấy ngàn người, thậm chí trên mười ngàn người thay phiên nhau vào tù, nhưng thế lực xã hội đen dường như càng lúc càng phồn vinh hơn.

Đúng vậy, là phồn vinh.

Đầu lĩnh Trần Lễ Khải bị bắt vào tù khiến cho băng đảng Trúc Liên sụp đổ. Quyền lực bị chia cắt cùng với địa bàn trống dẫn đến tam giáo cửu lưu của đảo Mỹ Lệ càng lúc càng tạp nham.

Thậm chí mức độ phức tạp và tàn ác khiến cho rất nhiều người nước ngoài đồng hành lúc trước cũng phải nghẹn họng.

Sau đó, công ty Tứ Hải nhanh chóng quật khởi một vùng, rồi bắt đầu lan khắp hòn đảo.

Băng đảng Tam Liên vốn liếng hùng hậu, quan hệ xã giao rộng nhất cũng không cam chịu lép vế, thừa dịp nền kinh tế của đảo Mỹ Lệ đang đình trệ mà điên cuồng khuếch trương.

Hết chương 1527.
Bình Luận (0)
Comment