Phác Ny Mạ có một cảm giác rất kỳ quái.
Những con mãnh thú trong bóng tối dường như biến thành những học sinh tiểu học chờ giáo viên tuyên bố thành tích. Háo hức giống hệt nhau.
Cảm xúc lan truyền đến người của Phác Ny Mạ. Nữ nhân không sợ làm phiền người khác, kiểm tra mọi thứ, bao gồm rượu và vệ sinh. Yêu cầu của nàng cực kỳ hà khắc.
“Đá nhất định phải duy trì trong trạng thái không được tích nước. Có như vậy, hương vị của rượu whisky mới có thể ngon nhất. Nhớ kỹ đấy.”
Mặc chiếc váy mỏng manh, Phác Ny Mạ quyến rũ nhưng giọng điệu lại lạnh lùng đến đáng sợ: “Nếu bất kỳ vị khách nào cau mày bởi vì hương vị của rượu tối nay, kết quả như thế nào, hẳn các ngươi cũng biết rồi đấy.”
Đám nhân viên phục vụ câm như hến.
Phác Ny Mạ đeo bao tay trắng kiểm tra kiểm tra từng ngóc ngách, chỉ cảm thấy nhẹ nhõm sau khi chắc chắn rằng mọi thứ đều sạch sẽ. Nhưng nàng vẫn nhấn mạnh các quy tắc với các nhân viên phục vụ kia một lần.
Điều này khiến tất cả mọi người có chút sợ hãi.
Bởi vì ở quốc gia có đẳng cấp sâm nghiêm, lại phục vụ cho một tập đoàn có xuất thân bạo lực như Kim Môn, rất nhiều sai lầm không thể xóa bỏ chỉ bằng một câu nói, đôi khi cái giá phải trả rất khủng khiếp.
Vào lúc lên sáng, Phác Ny Mạ biết đại nhân vật mà mình hiếu kỳ sắp đến. Bởi vì nàng nhìn thấy có rất nhiều gương mặt lạ xuất hiện tại câu lạc bộ tiếp nhận công tác bảo vệ.
Trong mắt Phác Ny Mạ, chế độ và kiến trúc của câu lạc bộ tuyệt đối không xảy ra sai lầm, nhưng những người kia vẫn cẩn thận loại bỏ những tai họa ngầm có khả năng xảy ra.
Tập đoàn Kim Môn có rất nhiều tiền. Vì an toàn và bảo mật, bọn hắn đã sớm thu mua toàn bộ tòa nhà Hải Vân Đài.
Tầng 1 đến tầng 7 ban đầu dùng để che mắt thiên hạ, đa phần là công ty tài chính và thương mại. Người bình thường đi thang máy chỉ có thể đến tầng 7. Có hai thang máy cần chứng nhận mới có thể đi lên tầng 8. Thang máy được giám sát suốt ngày đêm, nằm ở một vị trí rất khuất, đảm bảo rằng sẽ không có ai đi nhầm vào.
Không chỉ vậy, các biện pháp an ninh cũng rất chặt chẽ.
Đội ngũ gần năm mươi người được chia thành ba ca.
Nữ nhân nhìn những gương mặt mới trong lúc vô tình bộc lộ sự chuyên nghiệp và mạnh mẽ, không khỏi âm thầm tặc lưỡi.
Phác Ny Mạ cũng ngoan ngoãn phối hợp công việc với những người này, đứng thẳng ngay lối vào câu lạc bộ chờ đợi đại nhân vật mà nàng cảm thấy hiếu kỳ.
Người còn chưa đến, nhưng hương vị quyền thế đã tràn ngập trong không khí.
…
Ban ngày ở A thành lạnh giá này ngắn hơn Busan nhiều. Busan mới lên đèn, nhưng A thành đã là màn đêm u tối.
Nhã Vân Hiên đèn đuốc sáng trưng.
Chủ nhân của nhà hàng này là một người rất có khiếu thẩm mỹ, không chỉ trang trí nhà hàng theo phong cách cổ xưa mà còn đặc biệt đến học viện khiêu vũ để mời một vài nữ hài mặc trang phục cung nữ đến nhảy múa.
Điều này đã nâng cao đẳng cấp của nhà hàng, cộng với những món ăn cung đình đắt tiền, theo như lời của ông chủ là nếu không có tiền thì đừng bước qua cửa nhà hàng.
Hiển nhiên Trần Kế Hoa không nằm trong những người không có tiền mà ông chủ đã nói. Mặc dù tiền lương của hắn chưa đến hai trăm tệ, nhưng hắn là khách quen ở đây, hơn nữa còn là khách sộp.
Nguyên nhân rất đơn giản. Nam nhân khoảng bốn mươi tuổi hói đầu này là người đứng đầu bộ phận đất đai ở A thành.
Vị trí không cao nhưng quyền hành rất nặng. Đời sau có một câu rất thích hợp để chỉ loại người này, quan nhỏ nhưng tham lớn.
Nhã Vân Hiên là nhà hàng mà hắn hay chọn.
Trần Kế Hoa sinh ra ở một thị trấn sông nước phía Nam sông Dương Tử. Hắn rất thích không khí và hương vị thức ăn ở đây. Cho nên, hôm nay hắn đặc biệt chọn nơi này để mời cơm một ông chủ nhỏ.
Ông chủ nhỏ là loại người không có văn hóa, trông rất thô kệch. Khi nói chuyện, hắn thường xuyên nở nụ cười nịnh nọt. Nhưng thư ký mà hắn mang theo lại khá xinh đẹp, tướng mạo ngon lành, rất phù hợp với thẩm mỹ của Trần Kế Hoa.
Có thể thấy đầu óc của ông chủ nhỏ này rất minh mẫn, cố gắng thỏa mãn sở thích của mình.
Qua ba lần rượu, đồ ăn đã được mang lên.
Bầu không khí trong phòng bao đã nóng lên. Biểu hiện vừa từ chối vừa mời chào của nữ hài khiến Trần Kế Hoa uống không ít rượu, nhưng sự việc vẫn chưa bàn xong.
“Ta đi vệ sinh một chút.”
Trần Kế Hoa cười lạnh. Chỉ một nữ nhân mà bảo ông đây mở miệng hứa hẹn, đây đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Hắn bước ra khỏi phòng, rửa gương mặt đỏ bừng do kích thích trong nhà vệ sinh. Hắn vừa quay đầu đã nhìn thấy hai hán tử không biết đứng sau lưng hắn từ lúc nào.
“Xin lỗi, cho ta qua.”
Trần Kế Hoa lịch sự nói. Cũng không còn cách nào, dân phong ở đây quá mạnh, hắn không muốn vì mâu thuẫn nhỏ mà gây chuyện.
“Trần Kế Hoa?”
Một nam nhân đội nón cười nói, nhưng không dùng kính ngữ như người bình thường.
“Là ta.”
Trần Kế Hoa thấy đối phương biết thân phận của mình, giọng điệu lập tức trở nên kiêu căng, giở thói quan lại: “Ta bận lắm, trong phòng còn bạn đang chờ, có gì thì để lần sau nói chuyện tiếp.”
Trả lời hắn là một cú đấm thật mạnh vào bụng. Không chờ hắn mở miệng kêu cứu, một họng súng vẫn còn mang theo mùi thuốc đã nhét vào mồm hắn.
“Câm miệng.”
Nam nhân đang cười chợt chuyển sang vẻ mặt lạnh như băng. Hắn dùng cánh tay cường tráng của mình đè vai của Trần Kế Hoa: “Nếu không, ngươi sẽ chết.”
Trần Kế Hoa nghe lời gật đầu.
Hắn chợt nhớ đến một đoạn kiến thức nào đó, nếu khẩu súng ngắn có mùi tanh, chứng tỏ khẩu súng này đã từng giết người.
Đêm hôm đó, Trần Kế Hoa không trở lại phòng bao. Ông chủ nhỏ còn tưởng rằng đối phương chướng mắt mình, cũng không suy nghĩ nhiều. Sau mấy lần gọi điện thoại không ai nghe máy, hắn hùng hổ đi tính tiền.
Ông chủ nhỏ không biết rằng một trận động đất chấn động A thành đã lặng yên kéo màn.