“Ta sẽ không ăn nói lung tung.”
Tô Bình Nam đứng dậy, bước đến chỗ mọi người.
“Trong mọi cuộc khủng hoảng ở đất nước này, ai có tầm nhìn độc đáo và sự đánh cược táo bạo, người đó sẽ là người chiến thắng. Các ngươi đều là người thông minh, các ngươi cũng biết Nhật phái đã trở thành tài phiệt như thế nào.”
Nhật phái đại diện cho những đại nhân vật của quốc gia này. Hô hấp của Phác Thái Nhật nặng nề hơn rất nhiều.
Vượt qua thời gian khó khăn trước đó, giờ là lúc Tô Bình Nam thu hoạch.
Có được có mất. Mặc dù Tô Bình Nam từ bỏ rất nhiều, nhưng hắn có được tầm nhìn chiến lược và bản lĩnh mà ở thời không khác hắn khó bề với tới.
“Vương hầu tướng lĩnh chẳng phải trời sinh.”
Ánh mắt nam nhân trở nên kiêu ngạo: “Bọn hắn có thể, vì sao chúng ta lại không thể? Huống chi chúng ta sắp sửa gặp được một cơ hội ngàn năm một thuở.”
Tô Bình Nam cẩn thận không nói tiếp, chỉ giơ ly lên uống một hơi cạn sạch: “Các vị, chúc chúng ta đồng tâm hiệp lực, mã đáo thành công.”
Âm nhạc hợp thời vang lên.
Cánh cửa đóng kín của câu lạc bộ được mở toang, nhóm người oanh oanh yến yến nối đuôi nhau đi vào, ăn uống linh đình, bầu không khí lập tức sôi trào.
“Hai ngày, bốn mươi tám giờ. Ta muốn các ngươi dùng bất cứ cách gì, trễ nhất là mười giờ tối ngày mốt, ta muốn ăn tối với Triệu Vũ Trấn.”
Bất cứ lúc nào, Tô Bình Nam mãi mãi là người tỉnh táo nhất. Cấp dưới bắt đầu cuồng hoan, còn hắn thì quay lại chỗ ngồi tối tăm của mình, khôi phục lại sự lạnh lùng trước đó.
Phác Thái Nhật kinh ngạc.
Triệu Trấn Vũ là một cái tên khá phổ biến ở xứ sở kim chi. Tuy nhiên, hắn lập tức phản ứng kịp. Đủ tư cách để chủ tịch Tô đề cập đến chỉ có một người.
Thứ trưởng bộ Tài chính xứ sở kim chi, một tay quản lý dự trữ ngoại hối của đất nước.
“Ta đã sớm tạo dựng mối quan hệ, không thành vấn đề.”
Quách Quang Diệu thấp giọng trả lời.
Tô Bình Nam gật đầu, sau đó quay sang nhìn Phác Thái Nhật: “Gần đây, Hàn Cường Thực được đề xuất làm giám đốc bộ phận chiến lược phòng thanh tra 1, ngươi nghĩ sao về điều này?”
“Hắn rất biết tạo thế.”
Phác Thái Nhật thành thật trả lời: “Bất kể về kinh tế hay tầm ảnh hưởng, Busan không thể nào bằng Seoul. Vì vậy hắn có cơ hội rất lớn.”
“Lý Chung Quốc phòng số 2 sắp đến tuổi về hưu rồi.”
Biểu hiện của Tô Bình Nam giống như cười mà không phải cười: “Chuẩn bị sẵn sàng.”
“Vâng.”
Phác Thái Nhật luống cuống đặt ly rượu xuống, cúi đầu, biểu hiện vì quá chấn kinh mà có vẻ hơi lạ.
Dựa theo kinh nghiệm của hắn, bây giờ hắn tuyệt đối không có khả năng đạt đến vị trí này. Rốt cuộc chủ tịch Tô có năng lượng lớn đến cỡ nào mới có thể nói ra câu nói này. Nhất thời hắn không dám nghĩ đến.
Tô Bình Nam đương nhiên sẽ không nói cho Phác Thái Nhật biết hắn sẽ làm như thế nào.
Đối phương nghĩ càng nhiều thì lại càng kính sợ và sợ hãi. Chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn bị hắn khống chế.
“Tốt.”
Tô Bình Nam khoát tay: “Các ngươi uống rượu đi, ta ngồi một lát nữa.”
Nam nhân vẫn hà khắc với mình như cũ.
….
Câu lạc bộ Thiên Đường ngợp trong vàng son.
Hàn Tại Huân không đến cuộc hẹn đang run lẩy bẩy trong gió lạnh. Một nam nhân đeo khẩu trang, kéo thấp mũ lưỡi trai bước vào trong con hẻm.
“Thanh tra Hàn.”
Đối phương rất cẩn thận. Hắn cách Hàn Tại Huân hơn mười mét lập tức dừng bước: “Ngươi có mang tiền đến không?”
“Mẹ kiếp.”
Hàn Tại Huân bị gió lạnh thổi qua suốt một buổi tối tức giận nói: “Con chó ngươi đã đến trễ như vậy lại còn đòi tiền? Mau đưa đồ cho ta trước.”
Đối phương hiển nhiên hơi sợ thân phận của Hàn Tại Huân. Sau khi do dự một lúc, hắn đưa cuộn băng ghi hình đến.
“Đây chính là chứng cứ mà ngươi nói?”
Hàn Tại Huân nhìn cuộn băng trong tay, làm bộ như muốn đánh đối phương, dọa người kia lập tức lui về sau mấy bước: “Làm sao ta biết ngươi nói là thật hay giả?”
“Đây là màn hình giám sát.”
Người đến run giọng nói: “Toàn bộ sự việc mà Hiệu trưởng An và chủ nhiệm An đã làm với một nữ hài sau khi tan học đã được ghi lại. Vừa lúc hôm đó ta trực ban.”
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Thế gian tàn khốc nhưng chưa bao giờ thiếu cái đẹp. Luôn có những người muốn làm dũng sĩ giết rồng.
Ví dụ như Don Quixote cưỡi một con ngựa già lao về phía cối xay gió với ngọn giáo của hiệp sĩ?
Ví dụ như Hàn Tại Huân?
Phác Thái Nhật và toàn bộ đồng nghiệp trong hệ thống thanh tra đã đoán sai mục đích của Hàn Tại Huân khi nhúng tay vào trường học ở Quang Châu.
Thật nực cười khi bọn hắn là những người được gọi là sứ giả của công lý ở xứ sở kim chi, nhưng những sứ giả này luôn xem xét các vấn đề từ góc độ lợi ích.
Theo suy đoán của bọn hắn, bọn hắn tin rằng Hàn Tại Huân can thiệp vào vụ án này vì bản thân vụ án gây chấn động xã hội. Điều này thuận lợi cho hắn trong việc đặt vững kinh nghiệm của mình nhằm thăng tiến trong sự nghiệp tiếp theo. Vì lý do đó, người trẻ tuổi đầy tham vọng này thậm chí không ngần ngại thách thức cựu quan chức.
Ai cho hắn lá gan đó?
Người ta cưới một thiên kim đại tiểu thư xinh đẹp. Nhà gái được xem là hào môn, tất nhiên có những mối quan hệ thuộc về gia tộc của mình.
Ban đầu Hàn Tại Huân thực sự sốc trước bức thư tuyệt mệnh.
Mặc dù hắn mới làm thanh tra một thời gian ngắn, nhưng hắn đã xử lý rất nhiều vụ án, cả núi hồ sơ trong cục chỉ ra vô số tội danh.
Nhưng chưa bao giờ có vụ án nào khiến hắn cảm thấy không thể chịu đựng được như vậy. Dù hắn có thể chịu đựng một kẻ giết người, hắn cũng không thể chấp nhận hành vi vô lý và ghê tởm như vậy.