“Nguyên nhân là tại hắn, nhưng nhiều hơn là tại ngươi.”
Tô Bình Nam nói tiếp: “Hắn là người của ngươi, hơn nữa thuộc về phe phái tự nhiên của ngươi. Dạy không tốt chứng tỏ bản lĩnh của ngươi không đủ mạnh.”
Phác Thái Nhật chỉ khom người, không nói gì.
“Đã lâu rồi không ai cư xử với ta như thế.”
Tô Bình Nam hơi ngửa người ra sau. Phác Ny Mạ hiểu ý rót thêm rượu cho hắn. Nữ nhân ma quỷ trong mắt người khác lúc này lại dịu dàng như một con mèo con.
“Ta sẽ xử lý.”
Phác Thái Nhật cắn răng nói.
“Ngươi sẽ làm như thế nào?”
Tô Bình Nam từng bước ép sát.
“Ta sẽ điều hắn đến một thị trấn nhỏ, để đời này hắn chết già ở đó.”
Phác Thái Nhật cho rằng mình đã đủ hung ác, nhẹ nhàng chặn đường của một ngôi sao đang lên.
“Không đủ.”
Tô Bình Nam cười lạnh: “Theo ta được biết Hàn Tại Huân rất đẹp trai cho nên hắn đã cưới được thiên kim của một vị phú gia, hắn không thiếu tiền đúng không?”
“Đúng vậy.”
Phác Thái Nhật có chút chết lặng khi Tô Bình Nam nắm rõ mọi chuyện như lòng bàn tay. Hắn máy móc trả lời: “Công ty của vợ hắn tên là Trường Hà, chuyên về chế biến thực phẩm, quy mô không nhỏ.”
Thiết kế của câu lạc bộ rất đặc biệt. Khi Tô Bình Nam ngồi ở vị trí chủ vị, mặt của hắn sẽ hoàn toàn nằm trong bóng tối.
Không ai thấy được nét mặt của hắn bây giờ.
“Không thiếu tiền, lại có mối quan hệ của ba vợ, khó trách ngươi không trấn, áp được hắn. Chỉ sợ bây giờ hắn cũng đang rất chán ghét chúng ta.”
Giọng điệu của nam nhân như từ địa ngục vang lên: “Hắn đã đưa ra lựa chọn như vậy, hắn sẽ phải trả giá. Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tuyệt.”
Phác Thái Nhật khiếp sợ ngẩng đầu.
“Chánh thanh tra Phác, ngươi có biết người nào khiến cho ngươi yên tâm nhất không?”
Nam nhân để lại một câu: “Giám đốc Thôi sẽ giúp ngươi.”
Nét dữ tợn hiện lên trên mặt Phác Thái Nhật: “Ta nhất định sẽ khiến ngươi hài lòng.”
Câu nói này của hắn khiến Tô Bình Nam mỉm cười. Bầu không khí lập tức trở nên dễ chịu hơn.
“Đây chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn.”
Nam nhân ra hiệu cho mọi người nâng ly: “Lần trước mời rượu ta đã nói chúc các vị tiền đồ như gấm.”
Đám người của hệ thống giám sát đều mỉm cười.
Rất nhiều người đều khó quên cảnh tượng chấn động lúc đó. Một ly rượu của người ta chính là tài sản phấn đấu cả đời của mình.
“Ta nói các vị sẽ làm được.”
Tô Bình Nam đưa tay, bầu không khí lập tức yên tĩnh trở lại: “Lần này, ta chúc chúng ta cùng nhau tạo nên đại cục tươi sáng hơn. Ta sẽ giúp các ngươi có được nhiều của cải hơn.”
Bầu không khí nổ tung.
Bất luận người khác thấy Tô Bình Nam như thế nào, âm hiểm, độc ác, tàn nhẫn, giảo hoạt hay lòng có sơn hà, cẩn thận, đa nghi… Nhưng có một điều tất cả không thể không thừa nhận, nam nhân này nói chuyện sẽ giữ lời. Điều quan trọng hơn cả là hắn hào phóng lạ thường.
Trong căn phòng tràn ngập tiếng reo hò.
Mặc dù ngoài mặt thì cười to, nhưng trong lòng đám người Phác Thái Nhật ít nhiều có chút buồn bã.
Kết cục của Hàn Tại Huân có thể nói là mắt trần có thể nhìn thấy. Bất kể thế nào, đối phương cũng là thanh tra giống bọn hắn.
Quan thanh tra, biểu tượng quyền lợi của xứ sở kim chi. Mọi người khó tránh khỏi cảm giác thỏ chết cáo buồn.
Phác Ny Mạ cái hiểu cái không.
Hiểu kết quả của vị quan thanh tra kia.
Không hiểu vì sao thủ đoạn lại mạnh tay đến như vậy? Hơn nữa, nàng nhìn ra thái độ của đám quan thanh tra vốn nên giữ gìn chính nghĩa dường như chỉ có sợ hãi, không có tức giận.
Vì sao? Không phải chỉ đến trễ thôi sao? Có đáng phải làm như vậy không? Nói thế nào Hàn Tại Huân cũng nợ tập đoàn Kim Môn một ân tình rất lớn, chẳng lẽ đầu tư cứ như thế trôi theo dòng nước?
Sợ hãi và tò mò xen lẫn trong lòng nữ nhân.
Phác Ny Mạ không hiểu bởi vì nàng xem Tô Bình Nam như một người làm ăn.
Nhưng Tô Bình Nam tuyệt không phải một người làm ăn.
Dã tâm của hắn bừng bừng, bản lĩnh cứng rắn, tính cách kiêu hùng, làm sao hắn có thể thỏa mãn là một người làm ăn.
Đối với Tô Bình Nam mà nói, chỉ có người chết mới có thể yên tâm thẳng tiến không lùi. Hắn sẽ không nhân từ nương tay, lưu lại bất kỳ hậu hoạn nào. Đây là lý do của nam nhân. Đương nhiên không phải là hắn không có ý giết gà dọa khỉ trong đó.
Mặc dù đôi lúc sợ hãi chính là phương thức khống chế con người tốt nhất, nhưng kết hợp giữa ân sủng và quyền lực mới là cách làm vua.
Tô Bình Nam bắt đầu nhìn từ bên tay trái Phác Thái Nhật nhìn sang, nắm rõ tên và tình huống của từng người như lòng bàn tay: “Lý Ân Hiền, tình hình bệnh tình dạo gần đây của mẹ ngươi như thế nào? Chúng ta có quyên góp cho phòng khám Merlot, nếu cần ngươi có thể tìm giám đốc ở đó.”
Chuyện của Dương Thiên Lý đã giúp cho Tô Bình Nam nhìn ra khả năng của phòng khám bệnh Merlot. Cho nên, hắn không chút do dự tài trợ mười triệu đô la. Mặc dù hắn không có quyền nói chuyện nhưng hắn được xem là khách VIP ở đó.
Nếu mối quan hệ này được sử dụng tốt, đúng chỗ thì số tiền mười triệu đô la Mỹ thu về sẽ gấp mười, gấp trăm lần.
Lý Ân Hiền cảm động rơi nước mắt.
“Nhà của Xa Phạm Nhân ngươi cũng nên đổi đi. Vợ ngươi đang mang thai đứa con thứ hai. Khu Giang Nam không tệ. Bất luận giáo dục hay là xã hội đều có ích rất lớn cho tương lai của thế hệ sau của ngươi…”
Đối với mỗi người, đãi ngộ của Tô Bình Nam không hề keo kiệt.
Cuối cùng, nam nhân phủi tay, tập trung ánh mắt của tất cả mọi người lên người mình.
“Ta xin nhấn mạnh một câu, nếu đã lựa chọn tập đoàn Kim Môn thì chính nghĩa buồn cười…”
Tô Bình Nam nhìn tất cả mọi người, nói tiếp: “Cùng với tự tôn đều phải từ bỏ hết. Chỉ có như vậy, các ngươi mới có tư cách ở lại chỗ này, cùng ta đi chinh phục.”
Nam nhân không nói rõ chinh phục cái gì, nhưng ánh mắt cấp dưới của hắn đã bắt đầu trở nên nóng bỏng.