Thứ nhất, hắn phải có cơ hội đặc biệt để thăng tiến từ vị trí hiện tại. Hắn không có đủ động lực.
Thứ hai, hắn không muốn đắc tội với người khác.
Ảnh hưởng của trường học không thành vấn đề, mấu chốt là luật sư đã giúp bị cáo chống lại vụ kiện, Trịnh Vũ Đông đã từng là nhân vật nổi tiếng trong hệ thống thanh tra trước đây.
Hắn cũng không sợ người khác nói người đi trà lạnh, bất kể thể diện. Đây là vụ án đầu tiên sau khi Trịnh Vũ Đông về hưu chuyển sang làm luật sư. Theo quy tắc bất thành văn của các cựu quan chức, bị cáo tuyệt không thể thua trong vụ án này.
Nếu Phác Thái Nhật nhúng tay vào, chẳng khác nào khiêu chiến toàn bộ hệ thống thanh tra.
Bất luận ngươi ngồi lên vị trí nào, ai mà không có lúc về hưu?
Nhưng Hàn Tại Huân lại tiếp nhận.
Vì thế, hắn không tiếc từ chối gặp mặt kim chủ lần này. Phác Thái Nhật thật sự không hiểu đối phương rốt cuộc là vì bản thân hắn hay là vì muốn lên chức nhanh hơn.
Tóm lại, hắn cảm thấy khó mà khống chế người trẻ tuổi này. Việc cấp dưới không nghe lời khiến cho Phác Thái Nhật tức giận muốn đập nát hết thảy.
Ông trùm Tô Bình Nam một tay đẩy hắn thượng vị vượt qua nhà tài phiệt sẽ cảm thấy như thế nào?
Liên quan đến việc quản lý cấp dưới không tốt, có khi nào đối phương sẽ cho rằng hắn không có năng lực? Phác Thái Nhật hiểu sự đáng sợ của tư bản hơn ai khác. Đối phương đã có thể nâng đỡ hắn dễ như trở bàn tay thì cũng có thể đẩy hắn xuống tận cùng địa ngục.
Nam nhân vừa lo lắng vừa cùng với một đám cấp dưới của mình đẩy cánh cửa gỗ hoa lệ quen thuộc.
Không có múa hát, không có oanh oanh yến yến.
Bầu không khí bên trong rất yên tĩnh. Tô Bình Nam mặt không biểu cảm nói: “Đã lâu không gặp.”
Giọng điệu của Tô Bình Nam không nghe ra được vui buồn, thậm chí hắn không nhìn Phác Thái Nhật, chỉ chậm rãi thưởng thức ly rượu vang trong tay.
Phải nói rằng hương vị của Romanée-Conti lần này thực sự tuyệt vời, bất luận là mùi thơm ngào ngạt hay là vị khoáng đều vô cùng khó có được.
Không người nào dám lên tiếng.
Những nhân vật ngày thường lớn hơn trời đều khom người không dám đứng dậy, trong lòng mắng Hàn Tại Huân máu chó đầy đầu.
Lựa chọn và giúp đỡ bọn hắn tiến vào tầng lớp thượng lưu là một ân tình rất lớn.
Trên con đường của bọn hắn, cường độ ủng hộ của tập đoàn Kim Môn có thể nói lớn chưa từng có. Bây giờ, sếp lớn trình diện ngươi lại không có mặt, dù sao cũng không thể nào nói nổi.
…
Phác Ny Mạ cắn chặt môi, sợ mình vì quá căng thẳng mà phát ra âm thanh. Tình huống vừa nãy đã khiến nữ nhân cảm kích ông chủ của mình đến rơi nước mắt.
Trước khi nhóm người Phác Thái Nhật đến khoảng năm phút, Tô Bình Nam nhìn một đám nhân viên phục vụ và những nữ nhân muôn hoa đua thắm, cau mày nói: “Người nhà nói chuyện, những người này ra ngoài trước đi.”
Tô Bình Nam đã nói như vậy, cấp dưới tất nhiên phải nghe theo.
Nhân viên phục vụ như được đại xá, ngưng các nữ nhân lại quyến luyến nhìn hắn. Các nàng lăn lộn trong giới giải trí, đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của những người trước mặt. Nếu có thể lọt vào mắt của bọn hắn, các nàng một bước lên trời.
Đáng tiếc, chẳng ai chú ý.
Tô Bình Nam thậm chí chưa từng nhìn những nữ nhân này. Hắn chỉ cau mày, năm ngón tay gõ xuống bàn, hiển nhiên nam nhân đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Rất nhanh, trong phòng không còn những nữ nhân oanh oanh yến yến, chỉ còn lại một đám nam nhân hung hãn, từ ám muội biến thành nghiêm túc.
Quách Quang Diệu chỉ vào Phác Ny Mạ, ra hiệu cho đối phương cũng đi theo những người kia. Hắn cho rằng nữ nhân chẳng qua chỉ là dầu bôi trơn cho câu lạc bộ, không được tính là người nhà.
Sắc mặt Phác Ny Mạ trở nên tái nhợt, không còn chút máu.
Không phải nàng sợ mất mặt với cấp dưới, mà hành động này chứng tỏ nàng không thuộc về lợi ích của tập đoàn. Chỉ cần có một ngày xảy ra chuyện, rất có thể nàng sẽ bị từ bỏ hoặc bị diệt khẩu.
Nữ nhân lăn lộn trong xã hội thời gian dài cần có chỗ dựa mạnh. Nữ nhân hiểu rất rõ đạo lý này.
“Nàng cứ ở lại.”
Trong lúc Phác Ny Mạ ngoan ngoãn cúi đầu bước ra cửa, Tô Bình Nam nói: “Nàng thật sự không thua kém đấng mày râu. Nàng xác thực làm tốt rất nhiều chuyện cho câu lạc bộ.”
“Vâng.”
Quách Quang Diệu gật đầu.
Phác Ny Mạ đang mặt ủ mày chau lập tức mặt mày tỏa sáng, ánh mắt nhìn Tô Bình Nam cũng nóng bỏng hơn.
Tô Bình Nam nói tiếp với Quách Quang Diệu: “Thêu logo của chúng ta lên cổ áo của nàng, có như vậy nàng mới tiện làm việc.”
Mặc dù Phác Ny Mạ không hiểu Tô Bình Nam nói vậy là có ý gì, nhưng nàng am hiểu nhất là nhìn mặt đoán ý. Nàng phát hiện ánh mắt của các nhân viên bảo an nhìn mình có sự khác biệt với lúc trước.
Khi nữ nhân hiểu được thứ thêu trên cổ áo của mình đại diện cho cái gì, nàng cảm động đến lệ rơi đầy mặt.
…
Thời gian quay lại hiện thực.
Phác Thái Nhật cũng được xem là quan chức cấp cao, nhưng một câu nói không chút cảm xúc của Tô Bình Nam khiến hắn cảm thấy bồn chồn. Có thể nói, hắn làm giàu là nhờ đối phương, hơn nữa tập đoàn Kim Môn còn nắm không ít nhược điểm của hắn.
Đối phương có thể một lời định sống chết của hắn.
Trước đây, hắn cảm thấy câu lạc bộ Thiên Đường là chỗ tốt nhất trên thế gian này. Rượu ngon, gái đẹp, không khí tràn ngập quyền lợi. Nhưng lúc này hắn mới giật mình phát hiện, thì ra nơi này cũng có lúc lạnh như vậy.
“Tô tổng, đã lâu không gặp.”
Phác Thái Nhật khom người sắp gãy lưng, bấy giờ mới lên tiếng: “Lần này Hàn Tại Huân không đến là vì…”
“Ta chỉ muốn kết quả, không phải lý do.”
Tô Bình Nam nhìn ra bên ngoài, ánh mắt có chút ý vị sâu xa: “Ngươi đừng lấy tinh thần trọng nghĩa buồn cười ra làm lý do.”
Hiển nhiên hắn biết Hàn Tại Huân không đến là vì lý do gì.
Câu nói này khiến Phác Thái Nhật lặng im đảo mắt nhìn sáu người còn lại một vòng. Đã có người mật báo cho Tô Bình Nam trước.