“Chỉ trừng phạt mà không dạy dỗ không phải là thói quen của ta.”
Tô Bình Nam khoát tay: “Trên cổ áo của ngươi có một móng vuốt. Nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng.”
Giọng điệu của nam nhân không hề có sự thay đổi, nghe vẫn rất nhẹ nhàng.
“Làm tốt mọi việc tốt hơn là đoán già đoán non.”
Vạn Thu Sinh như được đại xá.
Gần vua như gần cọp. Trong đầu hắn hiện lên mấy chữ không phù hợp với thời đại này. Nên biết rằng hiện đang là thập niên 90 của thế kỷ 20!
…
“Giám đốc, thanh tra Phác Thái Nhật đến.”
Nhân viên bảo an phụ trách phòng quan sát bước đến trước mặt Quách Quang Diệu, hạ thấp giọng nói: “Nhưng số lượng người đến có vấn đề.”
Câu nói này khiến sắc mặt của Quách Quang Diệu trầm xuống.
Người đến không nhiều mà rất ít.
Mấy năm nay tập đoàn Kim Môn đều đầu tư cho những sinh viên nghèo. Mặc dù điều kiện rất khắc nghiệt nhưng một khi đã quyết định nâng đỡ thì vô cùng hào phóng.
Cho dù là vậy, có thể trở thành thanh tra cũng chỉ có bảy người. Không nói tới độ khó của kỳ thi, chỉ riêng điều kiện tiên quyết nhất định phải tốt nghiệp học viện tư pháp quốc gia cũng đủ khiến người ta sinh lòng sợ hãi.
Học phí của trường luật đắt đỏ đến mức có thể khiến cho một gia đình trung lưu không chịu nổi gánh nặng. 99% người bình thường sẽ bị điều kiện khắc nghiệt này dọa chết khiếp.
Nguyên nhân gốc rễ của điều này rất vi diệu.
Bởi vì ở xứ sở kim chi, quyền lực thực thi pháp luật độc lập của hệ thống giám sát đã dẫn đến bọn hắn có thể cạnh tranh lợi ích với giới tài phiệt.
Cho nên các nhà tài phiệt chỉ có thể dùng cách này để củng cố giai cấp. Dù sao, khẩu hiệu dân chủ rất vang dội ở nơi này.
Chẳng qua đây chỉ là phương pháp các tập đoàn sử dụng để duy trì lợi ích mà thôi.
…
Ba chiếc xe, tổng cộng bảy người bao gồm Phác Thái Nhật.
“Điện thoại của Hàn Tại Huân không ai nghe máy?”
Phác Thái Nhật rõ ràng không vui cho lắm. Hắn nói: “Tuổi trẻ bây giờ cho rằng mình phá được mấy vụ án lớn thì mình là một nhân vật? Không có tập đoàn Kim Môn ủng hộ, hắn tính là thứ gì chứ?”
Nam nhân ngửa người ra sau: “Người trẻ tuổi luôn tự cho là đúng nhất định sẽ ăn thiệt.”
Bầu không khí trong xe trở nên căng thẳng.
Xa Tái Hiền cũng là một trong những người mới được nâng đỡ. Bởi vì hắn làm việc rất cẩn thận, cho nên hắn rất được Phác Thái Nhật tin tưởng. Nghe xong, hắn lập tức lên tiếng: “Hàn Tại Huân nhắn lại, nói vụ án của trường khuyết tật đang có tiến triển. Khi nào về, hắn sẽ bồi tội sau.”
Phác Thái Nhật ngừng đốt thuốc, mắt nheo lại.
Vụ án này đang được truyền thông chú ý, là một vụ án thu hút ánh mắt mọi người. Nếu làm tốt, đây chính là vốn liếng chính trị.
Rất biết suy nghĩ, hoặc có thể nói người này rất có dã tâm.
Vụ án không phức tạp.
Một tháng trước, một nam hài đã tự tử bằng cách nằm trên đường ray. Sau đó một giáo viên tên Khương Nhân Hạo không thể chịu đựng được sự tra tấn nội tâm và ý thức về công lý, bèn đứng ra tiết lộ sự thật.
Tiểu nam hài đang học tại một trường đặc biệt dành cho người khuyết tật tên là Nhân Ái ở Quang Châu. Cậu bé không thể chịu đựng được sự tra tấn, đã chọn cách kết liễu cuộc đời mình.
Căn cứ theo giáo viên Khương miêu tả, những thầy cô khác đã thực hiện hành vi bắt nạt vô nhân đạo với những tiểu nữ hài và nam hài vẫn còn trong độ tuổi thanh xuân.
Mọi thứ bẩn thỉu ngươi có thể tưởng tượng đều phổ biến ở đây.
Ví dụ, một nữ hài bị nhét vào máy giặt vì chống cự lại việc bị xâm phạm, thậm chí còn bị ép ăn phân khi sắp chết.
Quá trình biến thái khiến người ta giận sôi.
Giáo viên Khương đã dẫn đầu một số nạn nhân điên cuồng tìm kiếm công lý, chạy đến vô số bộ phận liên quan, nhưng lại bị hệ thống giáo dục và bộ phận dân quyền đá đi lung tung. Hắn không còn cách nào khác là phải tìm phóng viên.
Báo cáo đã gây ra tác động lớn ở khu vực địa phương.
Cho dù là vậy, vẫn có một bức tường vô hình khiến những người này bầm dập. Cùng với sự trợ giúp của giới truyền thông, cuối cùng các bộ phận liên quan cũng chịu tiếp nhận vụ án gây phẫn nộ này.
Chính nghĩa xấu hổ ló ra rồi lại ngượng ngùng rụt về.
Kết quả là thua kiện.
Những bức ảnh của bảy nạn nhân đầy vết bầm tím và lời khai của nhân chứng đã bị phớt lờ tại tòa án. Việc rút lại bằng chứng gián tiếp sau khi trao đổi lợi ích khiến các nạn nhân tuyệt vọng. Sau khi Khương Nhân Hạo nghe phán quyết xong, bước ra khỏi cổng, nhìn những gương mặt tuyệt vọng của những đứa trẻ, hắn như phát điên.
Khương Nhân Hạo mất bình tĩnh đã phóng hỏa đốt cháy nơi uy nghiêm này.
Kết quả, hắn bị các nhân viên bảo vệ lao đến đánh và bị thương nặng. Khi Khương Nhân Hạo đang cố gắng miêu tả thế giới đen tối này với phóng viên chung quanh, súng nước áp suất cao đã bắn hắn hôn mê.
Hai tiếng.
Lá lách của Khương Nhân Hạo bị vỡ, xuất huyết trong. Thời gian chậm trễ lên đến hai tiếng đồng hồ.
Một số nạn nhân nữ không có đồng nào đã thay nhau cõng nam nhân duy nhất trên đời lên tiếng bênh vực mình bằng thân xác yếu ớt, vội vã đến bệnh viện khi đã hấp hối.
Thứ duy nhất hắn để lại là một lá thư tuyệt mệnh với nét chữ nhòe nhoẹt và lộn xộn. Trong lá thư, nam nhân lên án mọi thứ đã xảy ra với mình...
Mọi chuyện quả thực bi đát đến mức khiến người ta khó chịu.
Nhưng trong thế giới tàn khốc này, rất nhiều người đã biết vị trí xuất phát của mình.
Bản chất của vụ án là xấu, nếu làm ầm lên, nó sẽ gây nên ảnh hưởng xã hội rất lớn. Một thanh tra giúp mang lại công lý cho những người kém may mắn sẽ nhận được tỷ lệ tán thành cao. Phác Thái Nhật không tham gia vì hắn cảm thấy vụ án này được không bù nổi mất.