Nữ nhân trở mình, vẫn ngủ ngon lành.
Nam nhân mỉm cười rời đi.
Nữ nhân hơi hé cặp mắt mông lung của mình, nhìn theo bóng lưng nam nhân rời đi.
Rất rộng lớn, khiến cho nàng cảm thấy yên tâm.
Chỉ là từ nay về sau, nam nhân đó sẽ không bao giờ vui vẻ trở lại nữa.
…
Trên thế giới này không thiếu thiên tài.
Không phải ai cũng mù tịt về hình thức phát triển kinh tế của đất nước.
“Chủ tịch Quyền vẫn chưa trả lời?”
Hàn Thi Hiền đến rất sớm. Với tư cách là trưởng nhóm lạm phát của ngân hàng Hàn Quốc, có thể nói nữ nhân đã ngồi ở vị trí cao. Nữ tiến sĩ tốt nghiệp đại học Stanford có trí tuệ phù hợp với vị trí của mình.
“Vẫn chưa.”
Trợ lý Tiểu Kim lập tức đứng dậy, cúi đầu đồng thời đưa ra câu trả lời.
“Ta đã gửi báo cáo cho hắn, và đây là lần thứ bảy.”
Hàn Thi Hiền mặc chiếc áo liền quần màu đen, cau mày nói: “Thuyền sắp chìm rồi, tại sao vẫn còn nghĩ đến cải cách chứ? Đúng là buồn cười.”
Nữ nhân đang công kích lão đại tiếng tăm lừng lẫy của ngành ngân hàng, tất nhiên không ai dám nói tiếp.
“Các ngươi lấy tài liệu đi với ta. Chúng ta đến gặp thứ trưởng bộ Tài chính Triệu Trấn Vũ.”
Nữ nhân nói xong, mọi người trong văn phòng bắt đầu bận rộn. Thậm chí vì thời gian quá gấp, mấy người còn chạy thay vì đi bộ.
Trong những năm qua, Hàn Thi Hiền đã chinh phục những tài năng trẻ này bằng kiến thức chuyên môn và tầm nhìn vượt trội của mình.
Hai chiếc Sonata màu đen gầm rú rời khỏi trung tâm tài chính Giang Nam, hướng thẳng đến tòa nhà W.
Trong xe yên tĩnh, máy điều hòa đang kêu vo vo. Sắc mặt trợ lý Lâm Ân Châu tái nhợt: “Tổ trưởng Hàn, chúng ta đến gặp thứ trưởng Triệu có vẻ không phù hợp với quy định. Hơn nữa, chỗ chủ tịch cũng không tiện bàn giao. Nếu chẳng may…”
“Chủ tịch?”
Trong xe không có người ngoài, Hàn Thi Hiền không chút che giấu lửa giận cùng sự khinh thường đối với cấp trên: “Rất nhanh sẽ không phải.”
Bảy bản báo cáo giống nhau đều nói về sự xuất hiện của cuộc khủng hoảng tài chính và nguy cơ cạn kiệt dự trữ ngoại hối. Ngoài số liệu ra, trong báo cáo có một câu rất rõ ràng, nữ nhân đặc biệt sử dụng bút màu đỏ để nhấn mạnh câu này.
Năm chữ.
Đất nước sắp phá sản.
…
Cùng một thời gian.
“Học trưởng Ngô xảy ra chuyện? Người có sao không?”
Hàn Tại Huân đang lái xe với tốc độ cao đã sốc trước tin tức trên điện thoại. Hắn đạp phanh để dừng xe giữa con đường đông đúc.
Tâm trạng tốt trong ngày đột nhiên ngừng lại vào thời khắc này.
“Học trưởng Ngô Tú Ân là người cẩn thận, làm sao có thể xảy ra tai nạn được chứ? Thanh tra Phác, ngươi mau cho người điều tra nguyên nhân. Nếu không có ai, để ta làm cũng được.”
Hàn Tại Huân vì quá bối rối, thậm chí quên dùng kính ngữ với Phác Thái Nhật.
“Hôm qua hắn uống nhiều lắm, cũng tại ta còn kéo hắn đi ăn thịt nướng. Người còn chưa chết, nhưng bây giờ đang nằm ở bệnh viện. Vụ tai nạn đã được điều tra sơ bộ, đúng là do không cẩn thận gây nên.”
Phác Thái Nhật không so đo cấp dưới không lịch sự, ngược lại còn giải thích.
“Ta thông báo cho ngươi vì hiện tại mọi người đều có vụ án trong tay. Ngươi thân thiết với lão Ngô, ngươi có muốn tiếp nhận lại vụ án gần đây của hắn không?”
“Cứ giao cho ta.”
Hàn Tại Huân nghe được lão Ngô không chết, nhiều ít cũng cảm thấy yên tâm. Mặc dù hắn cũng bề bộn công việc nhưng vẫn không chút do dự nhận lấy.
Điều này có liên quan đến mức độ đánh giá Ngô Tú Ân vào tháng Sáu. Hắn là bạn, hắn nhất định phải giúp.
“Tại phòng số 8 tầng bốn chung cư Hồng Diệp có một nhân chứng quan trọng đang điều tra vụ án tham nhũng và hối lộ của xí nghiệp Tam Thụy, tên là Giang Ân Hách.”
“Đặc điểm ngoại hình. Nam, tuổi chừng bốn mươi, dáng người thấp bé. Ngươi lập tức bắt người về. Chuyện kế tiếp ta sẽ giao cho người khác tiếp nhận.”
Dứt lời, Phác Thái Nhật cúp điện thoại. Hắn ngẩng đầu nhìn Quách Quang Diệu: “Từ vị trí hiện tại của hắn sẽ mất khoảng mười phút để đến đó. Còn phải làm phiền giám đốc Thôi.”
“Chúng ta là người một nhà mà.”
Ánh mắt của Quách Quang Diệu chỉ toàn là ý cười.
Hắn biết đối phương đồng ý chơi kiểu này chẳng khác nào Phác Thái Nhật đã hoàn toàn bị khống chế. Điều này khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ vui.
…
Chung cư Hồng Diệp, cái tên rất thơ mộng, nhưng vẻ ngoài không được bắt mắt.
Không còn nhìn ra màu gốc của bức tường đã bị vẽ đầy hình graffiti.
Tòa nhà xiêu vẹo đã lâu không được sửa chữa lại càng thêm ảm đạm, hơn nữa nó còn nằm ở khu vực nghèo nàn, môi trường vệ sinh vô cùng kém.
Điều này khiến cho Hàn Tại Huân vừa mới xuống xe, đi chưa được mấy bước đã cau mày. Đôi giày da sáng bóng của hắn đã dính vết bẩn.
“Có ai ở nhà không?”
Hàn Tại Huân gõ mạnh cửa phòng đóng chặt, giơ giấy phép hành nghề của mình qua kính mắt mèo, giọng điệu mất kiên nhẫn: “Ta là bạn của thanh tra Ngô. Ngươi mau ra gặp ta, ta đang gấp.”
Hàn Tại Huân vẫn còn đang nghĩ về cuộn băng ghi hình không chú ý đến một khu chung cư giá rẻ hẳn là phải rất náo nhiệt, bây giờ lại yên tĩnh không một ai xuất hiện.
“Ngươi tìm nhầm người rồi.”
Kèm theo một tiếng khàn khàn, cánh cửa chậm rãi mở ra, một nam nhân mệt mỏi với quầng thâm dưới mắt trả lời.
“Ngươi hãy để ta vào.”
Ngay lập tức Hàn Tại Huân nhận thấy đối phương có điều gì đó không ổn từ ánh mắt đỏ ngầu.
Bất kể giọng điệu, biểu cảm và một số biểu hiện thể chất của đối phương, tất cả đều phù hợp với những đặc điểm chỉ có thể tìm thấy khi hút hàng cấm.
Hàn Tại Huân lập tức cảnh giác.
Người mở cửa nheo mắt lại, trong mắt tràn đầy địch ý, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Ngài thanh tra tìm nhầm người rồi.”