“Tránh ra.”
Hàn Tại Huân vì thân phận thanh tra đặc biệt, hắn đã nhìn thấy rất nhiều kẻ nghiện và lưu manh bị mình dọa đến mất hồn mất vía. Hắn lập tức giận dữ, đưa tay tát cho người kia một cái, nhưng rồi hắn không thể tin được nhìn xuống bụng của mình.
Một con dao đâm thẳng vào gan. Cơn đau khiến hắn lảo đảo.
Cho dù ý thức của hắn dần dần biến mất, hắn vẫn không thể tin được một tên tiểu lưu manh dám giết hắn.
Hắn là thanh tra, là đối tượng mà tất cả mọi người ở quốc gia này phải e ngại.
“Ăn cơm của người khác thì phải nghe lời người ta.”
Lúc hắn hấp hối, một đôi giày sạch sẽ, tươm tất, không dính bụi đất giẫm lên má hắn. Người đến cúi xuống nói nhỏ: “Tô tiên sinh tiễn ngươi lên đường bình an.”
Chết không nhắm mắt.
Hàn Tại Huân không hiểu vì sao Tô tiên sinh lại muốn hắn chết. Cho đến lúc tắt thở, mắt hắn vẫn mở thật to, tràn đầy oán độc.
Nhìn đôi mắt không chịu khép của Hàn Tại Huân, Lý Tử Thành cúi người xuống, giọng điệu giống như an ủi: “Ngươi phải chết. Để ngươi sống như vậy, mỗi người sẽ có ý kiến khác nhau.”
Hai mắt nam nhân vẫn mở to, oán độc nhìn Lý Tử Thành.
“Ngươi có tâm nguyện gì, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành.”
Lý Tử Thành theo Đinh Thanh đi từng bước một đến hiện tại, tất nhiên hắn cũng thuộc loại người cay độc. Tuy nhiên, những gì mà hắn đã trải qua khiến cho hắn có tình người hơn những vị lãnh đạo cấp cao khác của Kim Môn.
Nói xong, nam nhân dùng tay chậm rãi vuốt mắt cho Hàn Tại Huân.
Nhà trọ giá rẻ rất nhỏ, chỉ có một cửa sổ rộng chưa đầy nửa mét vuông. Vết máu từ bụng của Hàn Tại Huân lan ra. Rất nhanh, mùi máu tanh như rỉ sét tràn ngập cả căn phòng.
Khung cảnh trong phòng giống như địa ngục, nhưng dường như cả hai người có mặt đều không quan tâm.
“Người ta nói sói hoang ngươi là đao thủ tàn nhẫn nhất. Có vẻ ta đã xem thường ngươi rồi.”
Lý Tử Thành nhìn Phác Hổ Ân vẫn không thèm để ý như cũ, mỉm cười nói: “Tên chó nhà ngươi hút thuốc phiện nhiều năm như vậy, tốc độ ra đao vẫn rất nhanh.”
Mí mắt Phác Hổ Ân nhướng lên, đưa tay phải ra, mục đích rõ rành rành.
“Người thì ta đã giết rồi.”
Phác Hổ Ân nói tiếp: “Nhưng ta không ngờ hắn là thanh tra, cho nên giá mà ngươi đồng ý với ta tăng gấp đôi.”
“Được.”
Lý Tử Thành vỗ tay, rất nhanh có người đặt một cái túi xuống trước cửa. Nam nhân cầm lên, tiện tay ném cho Phác Hổ Ân.
Phác Hổ Ân tiếp nhận, ánh mắt trở nên hưng phấn. Hắn mở ra xem, bên trong đầy bột màu trắng. Nam nhân nở nụ cười hiếm hoi.
“Ngươi có muốn nhiều hơn nữa không?”
Lý Tử Thành đốt điếu thuốc, mỉm cười hỏi.
“Đây là bảo bối tốt nhất trên thế gian.”
Phác Hổ Ân nhìn Lý Tử Thành, biểu hiện giống như đang nhìn một đứa ngốc: “Vì sao lại không?”
Hắn không sợ tập đoàn Kim Môn đang như mặt trời ban trưa.
Tại sao tập đoàn Kim Môn muốn hắn giết người, hắn hoàn toàn không muốn biết nguyên nhân. Nó không quan trọng. Dù sao bây giờ hắn thấy mình sống lâu thêm một ngày là nhờ cái thứ này. Gia hỏa đã từng một thời huy hoàng bị cái thứ bột màu trắng đó biến thành phế nhân. Mặc dù đao của hắn vẫn rất nhanh nhưng hắn không còn đối tượng vung đao nữa.
Không phải đám người trong thế giới ngầm ghét bỏ hắn sử dụng thuốc phiện, mà là đầu óc của hắn dường như đã bị hỏng, thường xuyên phát cuồng.
Lúc đó, Phác Hổ Ân chẳng biết ai là người thân, ai là kẻ thù, chẳng khác nào tên điên. Một số đại ca của băng đảng nhỏ đã từng muốn lợi dụng tên tuổi của Phác Hổ Ân làm việc cho mình. Kết quả là hắn nổi điên, thiếu chút nữa bọn họ bị hắn chém chết.
Đây lại là nguyên nhân lớn nhất tập đoàn Kim Môn lựa chọn hắn.
“Rất tốt, số lượng gấp ba.”
Lý Tử Thành lấy điện thoại đã chuẩn bị từ trước đưa cho đối phương: “Ngươi gọi cho cục cảnh sát, nói ngươi đã giết một thanh tra, nguyên nhân là do đối phương tự tiện xông vào nhà dân khiến ngươi không vui.”
“Cái gì? Đây là lý do cứt chó gì vậy?”
Phác Hổ Ân hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề. Hắn nhìn Lý Tử Thành: “Tại sao ta phải tìm chết?”
“Không phải tìm chết mà là tiền.”
Gương mặt của Lý Tử Thành vẫn không thay đổi: “Tiền án trên người ngươi quá nhiều, đủ cho ngươi bị giam đến chết. Thêm một chuyện nữa có đáng là gì. Ngươi gọi điện thoại xong thì có thể lên đường.”
Nam nhân nhún vai: “Giết bảy người tù chung thân, giết tám người vẫn tù chung thân. Nhưng ngươi thừa nhận lại có thể giải trừ hiềm nghi cho chúng ta. Vì thế chúng ta mới ra giá cao như vậy.”
“Ngươi không sợ sau khi ta bị bắt, ta khai ngược ra sao?”
Khi không phát bệnh, đầu óc của Phác Hổ Ân cũng không tính là ngu ngốc.
“Thứ nhất, ta cảm thấy tỷ lệ ngươi bị bắt còn nhỏ hơn tỷ lệ ngươi chết vì thứ này. Nghe nói liều lượng của ngươi đủ cho người bình thường dùng ba ngày?”
Hắn chỉ vào cái túi mà Phác Hổ Ân sống chết không chịu buông tay, lắc đầu: “Thứ hai, cho dù ngươi bị bắt, chứng cứ đâu chứng minh là ta làm chứ?”
Ánh mắt nam nhân hiện lên sự tự tin chỉ tập đoàn Cẩm Tú mới có. Hắn chỉ vào thi thể của Hàn Tại Huân: “Người này tìm đến cửa, phát hiện ngươi hút thứ đồ chết tiệt kia. Trong lúc xung đột, ngươi đã giết chết đối phương.”
Giọng điệu Lý Tử Thành lạnh lùng như ma quỷ: “Động cơ gây án hoàn mỹ, hiện trường có con dao gây án cùng với dấu vân tay của ngươi, hơn nữa chúng ta còn có tiền. Cho nên, ngươi đoán xem họ sẽ tin ai?
“Được, để ta gọi.”
Phác Hổ Ân hiểu tính cách của đám cảnh sát, hắn lập tức bấm điện thoại. Hơn nữa, hắn rất tán đồng câu nói kia của Lý Tử Thành. Có lẽ rất nhanh hắn sẽ chết trong thứ bột màu trắng này, nhưng một cuộc điện thoại lại có thể kiếm được cái giá gấp ba, tội gì không làm?
Lý Tử Thành nhìn Phác Hổ Ân gọi điện thoại, ánh mắt của hắn nhìn đối phương càng lúc càng lạnh.