“Hàn Tại Huân chết rồi.”
Tốc độ nhận được tin tức của Phác Thái Nhật rất nhanh. Ở quốc gia này, một vị thanh tra chết oan là một sự kiện rất lớn. Quan chức cấp cao trong hệ thống cảnh sát còn bày tỏ sự đau buồn của mình.
“Rất hoàn mỹ, không phải sao?”
Quách Quang Diệu không nhanh không chậm khuấy ly cafe trước mặt, thậm chí còn thưởng cho nhân viên phục vụ một ít tiền boa, sau đó hắn mới ung dung lên tiếng.
“Vâng.”
Phác Thái Nhật không ngừng lau mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng, đồng thời che giấu nội tâm bất an. Dựa theo suy nghĩ của hắn, hắn giúp tập đoàn Kim Môn hẹn người này đến địa điểm cố định, sau đó người này sẽ thần không biết quỷ không hay biến mất.
Vụ án kéo dài ba năm năm năm tất nhiên không giải quyết được gì, nhưng hắn không ngờ tập đoàn Kim Môn lại dùng phương thức gióng trống khua chiêng này kết thúc cuộc sống của Hàn Tại Huân.
Thậm chí bên phía cảnh sát còn đưa ra kết quả báo cáo.
Vì muốn điều tra một vụ án, thanh tra Hàn Tại Huân trong lúc vô tình xông vào phòng của một kẻ nghiện. Đối phương nổi điên, trực tiếp dùng dao giết chết sứ giả chính nghĩa. Nói tóm lại, đây là một câu chuyện thương tâm. Một người chính nghĩa lại chết trên con đường theo đuổi chính nghĩa.
“Ngươi không hài lòng?”
Quách Quang Diệu nhấp một ngụm café. Hương vị đắng chát khiến cho hắn phải cau mày: “Một người biến mất một cách khó hiểu không làm cho những con khỉ khác sợ hãi.”
“Giết gà dọa khỉ mới là hiệu quả mà Tô tiên sinh muốn.”
Quách Quang Diệu bỏ thêm vài viên đường vào trong ly café rồi khuấy tiếp: “Cho nên, hắn phải chết một cách oanh liệt, để cho tất cả mọi người đều biết.”
…
Có oanh liệt hay không thì không biết, nhưng làm cho tất cả mọi người đều biết thì có thể.
Từ đó, rất nhiều người sẽ thu lại tâm tư của mình.
Sợ hãi là cách tốt nhất để khống chế con người. Hơn nữa, trong đầu Tô Bình Nam dường như không có bốn chữ nhân từ và nương tay. Hắn không chỉ ác với người khác mà còn ác với chính mình. Giống như tối nay hắn ngủ lại khách sạn, đèn sáng suốt cả đêm.
Đến nỗi khi nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy năng lượng của Tô Bình Nam khi tập thể dục xong vào ngày hôm sau, Ricky mới gia nhập Cẩm Tú không nhịn được hiếu kỳ hỏi Tần Tử Khâm một vấn đề liên quan đến sếp.
“Chúa ơi, ta chưa từng thấy một nam nhân như vậy.”
Ricky nói với Tần Tử Khâm: “Chẳng lẽ hắn không biết mệt sao? Ta nghe nói boss của chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc chào đón hoành tráng, thế mà hắn lại làm việc cả một buổi tối?”
“Nhớ kỹ, quy định đầu tiên của chúng ta là vĩnh viễn không bao giờ hỏi và đoán hành trình, suy nghĩ của boss.”
Nữ nhân lạnh lùng đưa ra câu trả lời.
“Vâng.”
Ricky cúi đầu, nhưng vẫn lẩm bẩm một câu: “Nếu ta là ông chủ, ta sẽ mua mấy chiếc du thuyền, tổ chức mấy cuộc thi sắc đẹp, đưa mấy mỹ nữ đi du lịch khắp thế giới.”
“Cho nên ngươi mới không kiếm được tiền.”
Tần Tử Khâm trừng mắt nhìn nam nhân có khứu giác đáng kinh ngạc này trên thị trường hàng hóa: “Ngươi còn không nhanh đi phân tích số liệu. Lần này chúng ta bỏ ra rất nhiều tiền đấy.”
“Trời, ta rất thích tiền.”
Biểu hiện của Ricky cũng trở nên nghiêm túc: “Ta nhất định sẽ đưa ra phân tích chính xác nhất.” Một giây sau, hắn khôi phục lại vẻ tí tửng của mình: “Cách ước mơ vòng quanh thế giới của ta gần thêm một bước.”
…
Không giống như những người khác chỉ sợ hãi, Phác Thái Nhật suy nghĩ càng nhiều hơn. Hắn mượn danh nghĩa thanh tra của mình muốn kiểm tra lại vụ án, vì thế hắn đã lấy được toàn bộ tài liệu liên quan đến vụ án Hàn Tại Huân bị giết.
Hắn lật đi lật lại, tối thiểu hắn thấy toàn bộ quá trình gây án không có bất kỳ sơ hở gì.
Hàn Tại Huân do không may mắn dẫn đến ngoài ý muốn bị giết. Chỗ sơ hở duy nhất là vì sao Hàn Tại Huân lại đến chỗ của một kẻ nghiện. Phác Thái Nhật đương nhiên sẽ dùng lý do tình anh em để bịt lỗ hổng duy nhất này.
Không có vấn đề mới là chỗ khiến người ta sợ hãi.
Kẻ giết người là Phác Hổ Ân.
Độ dày tư liệu liên quan đến người này còn dày hơn cả vụ án. Có thể thấy tên gia hỏa đó rốt cuộc đã gây ra bao nhiêu vụ án.
Một kẻ giết người đã bị truy nã nhiều năm trước, tiền sử ma túy và bệnh tâm thần của đối phương có thể giải thích tại sao hắn dám vô cớ giết thanh tra.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, hắn đưa ra nhận định của riêng mình.
“Không phải lần nào cũng tìm được ứng cử viên phù hợp như Phác Hổ Ân. Lần này thủ đoạn của Kim Môn rất cao nhưng cũng rất may mắn.”
Khi uống rượu với Thôi Đấu Hạo, hắn mơ hồ đề cập đến phân tích của mình, nhưng câu trả lời của Thôi Đấu Hạo khiến hắn cảm thấy như rơi vào hầm băng.
Nam nhân cười mà như không phải cười nhìn Phác Thái Nhật: “Tô tiên sinh đã nói trên đời này không có sự trùng hợp ngẫu nhiên, chỉ có những âm mưu được che giấu một cách hoàn hảo.”
Nói xong, Quách Quang Diệu hơi nghiêng người ra đằng trước, giọng nói hạ xuống rất thấp: “Một năm trước, người này nằm trong tầm ngắm của Kim Môn. Hắn là một kẻ giết người phù hợp với điều kiện. Phác, ngươi đoán xem chúng ta tìm được bao nhiêu người như vậy trong một thời gian dài như thế?”
Phác Thái Nhật thật sự bị hù dọa.
Bất luận chuyện gì cũng làm đến cực hạn không phải để người ta kính nể mà là khiến người ta sợ hãi. Nam nhân lắp bắp nói: “Điều này quả thật quá đáng sợ.”
Quách Quang Diệu thân thiết vỗ vai hắn: “Chúng ta là đồng đội trên một con tàu, đây là chuyện tốt.”
…
Thời gian quay trở lại hiện tại.
Hàn Thi Hiền và đồng nghiệp của mình đang đợi bên ngoài hàng rào, yêu cầu gặp mặt bốn lần nhưng bên phía Triệu Trấn Vũ không cho các nàng cơ hội.
Lý do đưa ra vĩnh viễn là đang bận.
Một tổ trưởng không đủ tầm để Triệu Trấn Vũ tranh thủ chút thời gian gặp riêng nàng. Thân phận của nàng cũng chẳng đặc biệt. Tuy nhiên, Hàn Thi Hiền không từ bỏ ý định.
Nữ nhân chọn cách chờ đợi. Trợ thủ Tiểu Kim đã chạy hai lần. Tất cả mọi người gặm không biết bao nhiêu ổ bánh mì, mục đích là gặp cho bằng được vị đại nhân vật một ngày trăm công ngàn việc này.