Thế Triệu Trấn Vũ có xấu xa hay không?
Rất nhiều người sẽ cảm thấy kinh ngạc về vấn đề này.
Đương nhiên không xấu xa.
Trong mắt nhiều người, Triệu Trấn Vũ là một hình mẫu truyền cảm hứng, phụ trách nhiều chính sách kinh tế, ra vào dinh thự cao cấp nhất, là người cực kỳ thành công.
Tại sao người như vậy lại có tội?
Kế hoạch tẩy bài mà hắn ngấm ngầm định xúc tiến sẽ khiến hàng chục nghìn, thậm chí hàng trăm nghìn gia đình phá sản, kết quả sẽ có vô số người nhảy lầu.
Giết một người là có tội, giết vạn người là anh hùng.
Thế giới thật tàn khốc.
“Trước tiên chưa cần thông báo cho tập đoàn Samsung.”
Triệu Trấn Vũ dập tàn thuốc: “Bây giờ chúng ta đến Myeongdong để nếm thử thịt bò Hàn Quốc ở đó, gặp nam nhân sẵn sàng chi hàng chục triệu won để gặp ta.”
Nam nhân thì thầm: “Nghe nói tập đoàn Kim Môn gần đây phát triển rất nhanh? Đám tài phiệt vừa kiêu ngạo vừa ngu ngốc, hy vọng bọn hắn có thể cho ta một chút bất ngờ.”
…
Nhà hàng nổi tiếng nhất ở Myeongdong là nhà hàng Tây YG.
Nói là món Tây nhưng nguyên liệu ở đây luôn là loại thịt bò địa phương đắt nhất xứ sở kim chi.
Thành thật mà nói, hương vị của thịt bò Hàn Quốc thực sự không ngon bằng Wagyu, nhưng điều này đánh vào lòng tự trọng lố bịch của đất nước, dẫn đến việc kinh doanh nhà hàng ngày càng trở nên phổ biến, trở thành đặc sản của Hàn Quốc.
Hôm nay, nhà hàng được bao trọn.
Ban đầu, quản lý nhà hàng không đồng ý. Dù sao hôm nay có rất nhiều khách đặt trước, người nào cũng không phú thì quý, nhưng người bao hết hiển nhiên vô cùng có địa vị.
Vì rất nhanh, những vị khách đã đặt chỗ lần lượt gọi điện thông báo hủy đặt bàn.
Điều này tuy khiến nhà hàng ngạc nhiên nhưng cũng hiểu rằng mình đã đắc tội với một người không nên đắc tội, cho nên bọn hắn đã cung cấp đầy đủ ưu đãi.
Đối phương từ chối.
Trong lúc các nhân viên phục vụ đang say sưa bàn tán đại nhân vật mạnh tay ngày hôm nay là ai, một nam nhân được mấy người vây quanh bước vào nhà hàng.
“Ta là người bao trọn hôm nay.”
Nam nhân dẫn đầu còn rất trẻ, mang đến cho người ta cảm giác nghiêm túc khác thường, có chút giống đồng hồ Thụy Sĩ, khiêm tốn mà tỉ mỉ.
“Tiên sinh, xin ngài ký tên.”
Người quản lý tiền sảnh lon ton chạy đến chào hắn, đưa tờ giấy đăng ký.
Người đến bình tĩnh đặt bút.
Một cái tên Hạ quốc ba chữ khiến cho quản lý ngẩn ra. Hắn vừa vặn học được một ít tiếng Trung, ba chữ này không phức tạp.
Tô Bình Nam.
Đây là tên của người đến.
…
Casablanca.
Khi bản nhạc yêu thích của Tô Bình Nam vang lên, bầu không khí trong nhà hàng vắng vẻ trở nên thu hút hơn một chút, rất nhiều người nhìn chiếc bàn ở chính giữa với ánh mắt tò mò.
Phát bản nhạc này thực sự không phải ý định của Tô Bình Nam, mà là ý tưởng riêng của quản lý tiền sảnh nhà hàng.
Hắn nghĩ thời gian chạng vạng tối, nhân vật mạnh tay bao hết nhà hàng là nam nhân trẻ tuổi.
Mục đích vô cùng sống động.
Chẳng qua là để tạo sự lãng mạn cho một nữ hài may mắn. Cho nên nhà hàng đã chọn bài hát này. Không thể không nói, so với Hạ quốc vẫn đang phát triển với tốc độ cao, xứ sở kim chi trong thời đại này quả thực đã bị Tây hóa ở một số khía cạnh.
Tô Bình Nam hơi ngạc nhiên khi nghe được bản nhạc đã lâu không nghe.
Đột nhiên, hắn phát hiện không biết bao lâu rồi hắn không nghe nhạc. Ngày nào hắn cũng đắm mình trong những tài liệu nhàm chán.
Niềm vui duy nhất là đánh quyền.
Huống chi, bây giờ Trương Đồng đang đặt nền móng và điều hành phương diện truyền hình và điện ảnh, rất ít khi ở bên cạnh Tô Bình Nam. Hiện tại, những người có thể được xem là tri kỷ của Tô Bình Nam đều là những hán tử chỉ biết giết người.
Ngươi bảo bọn hắn đi giết người phóng hỏa không thành vấn đề, nhưng bảo bọn hắn quan tâm tâm trạng ngày thường của Tô Bình Nam thì hơi có chút ép buộc.
Thật ra Tô Bình Nam không biết Văn Tiểu Địch dịu dàng bên cạnh không phải không muốn hắn thả lỏng nhiều hơn, nhưng cuối cùng nàng vẫn không dám mở miệng.
Khi tiếng cười của nam nhân càng lúc càng ít, cảm xúc vui buồn của hắn không lộ ra, tâm trạng phức tạp, các nữ nhân đối mặt với hắn đều run rẩy.
Thật ra không phải Tô Bình Nam thay đổi, mà là bước chân của tập đoàn Cẩm Tú càng lúc càng lớn, hơn nữa còn giống như giẫm trên băng mỏng.
Với tham vọng đáng kinh ngạc, nam nhân gần như kiểm soát nhiều tình huống cùng một lúc.
Kế hoạch nuốt chửng xứ sở kim chi, vận động xây đảo ở Nam Hải, lấy hạt dẻ trong lò lửa tập đoàn Viễn Hoa, thậm chí toan tính của hắn ở đảo Mỹ Lệ cũng không nhỏ.
Nếu không, đám sát thần Hạng Tiểu Bình cũng không vượt biển đến đảo Mỹ Lệ.
Lúc này, Tô Bình Nam không biết đứa em gái mà mình cho rằng yếu đuối nhất là Tô An Tây đã tạo ra một cục diện ở Mexico, hơn nữa còn không ngừng phát triển lớn mạnh.
Bằng không, một phần lớn năng lượng của hắn sẽ bị phân bổ. Dù sao nơi này cách Thiên Đường quá xa nhưng lại cách Mỹ quá gần.
Nam nhân thả lỏng cơ thể, đốt điếu xì gà, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ đợi người quan trọng nhất trong kế hoạch của mình.
Triệu Trấn Vũ.
Liên quan đến nhân vật này, thông tin mà tập đoàn Cẩm Tú thu thập dày tới mười centimet. Cho nên, tình thế của Tô Bình Nam là bắt buộc.
…
Cùng một thời gian, Trần Kế Hoa bị bắt cóc bắt đầu cảm thấy khó hiểu. Hắn quả thật có chút thông minh. Thời gian dần trôi, hắn càng lúc càng cảm thấy không ổn.
Sau khi bị bịt mắt, Trần Kế Hoa nhớ rõ hắn đã đổi xe ba lần, chiếc xe gần như luôn chạy trên đường. Mãi sáu bảy tiếng sau, hắn mới đến nhà kho mờ tối này. Cho nên, hắn không khỏi hoảng hốt.
Bởi vì hắn biết cầu tài sẽ không cần phiền phức như vậy.
Đổi xe ba lần, lộ trình bảy tiếng, chỉ sợ bây giờ hắn không còn ở A thành, thậm chí xuất ngoại cũng có thể.
Cầu tài mà còn phiền phức như vậy sao? Nếu không phải cầu tài, vậy thì trả thù?
Cũng không phải.
Mặc dù Trần Kế Hoa rất tham lam nhưng hắn cho rằng mình không đủ giàu để hình thành mối hận sinh tử với ai đó.