“Các đại ca, có gì cho ta uống không?”
Nơi này có lẽ là nhà kho chất cỏ khô, Trần Kế Hoa bị bịt mắt khàn giọng nói: “Nếu mấy anh em thiếu tiền, ta có thể giúp một chút để các ngươi trả nợ. Tự dưng ta bị bắt đến đây nhưng lại không có ngụm nước nào để uống.”
“Thú vị thật.”
Một giọng nói vang lên bên tai Trần Kế Hoa. Hắn cảm thấy hai tay bị trói của mình được cởi ra, một chai nước khoáng được đưa đến.
Vặn nắp, một hơi nốc cạn nửa chai, Trần Kế Hoa lau miệng, chỉ vào đôi mắt bị bịt kín, thở hổn hển hỏi: “Ngươi có thể tháo xuống được không?”
“Đương nhiên rồi.”
Tô Văn Văn ngồi trước mặt đối phương, mỉm cười nói.
“Có giết con tin nhìn thấy mặt không?”
Trần Kế Hoa lên tiếng hỏi: “Nghe nói các ngươi có quy củ, nhìn thấy mặt sẽ không lưu người sống. Ta sợ…”
“Ngươi có chết hay không không nằm ở việc ngươi có thấy mặt ta hay không, mà là xem ngươi có phối hợp hay không?”
Tô Văn Văn trả lời: “Nếu ngươi không muốn nhìn thấy chúng ta, tùy ngươi thôi.”
“Vậy là được rồi.”
Trần Kế Hoa hiển nhiên cực kỳ yêu quý sinh mệnh của mình. Hắn dừng một chút rồi nói: “Người anh em, ta muốn nói mấy câu, biết chừng đâu có ích cho ngươi.”
“Được, ngươi nói đi.”
Nơi này thuộc khu vực sông Hà, nằm trong địa bàn của công ty Long Đằng, cách A thành khá xa. Tô Văn Văn tò mò không biết tên gia hỏa kia có thể nói được gì.
“Lỗ Chiêm Sơn là anh em của ta. Hắn nợ ta một nhân tình lớn. Ta cũng từng giúp Cừu lão ngũ làm một công trình. Ta cũng có thể nói vài câu với Trần Nhất Văn, Trần Nhất Long.”
Trần Kế Hoa một hơi báo danh mấy tên tuổi lớn ở A thành, sau đó thận trọng hỏi: “Ba triệu, cộng thêm mặt mũi của bất kỳ người nào trong số đó để mua bình an của ta, có được hay không?”
“Không đủ.”
Tô Văn Văn phát hiện hắn đã coi thường tên gia hỏa này. Hắn đương nhiên từng nghe tên của những người kia, đều là người có danh tiếng.
Nhất là hai anh em Trần Nhất Văn, Trần Nhất Long, danh tiếng lại càng cao.
“Vương Khải thì sao?”
Trần Kế Hoa thấy đối phương không thèm để ý, hắn lập tức vắt hết óc kể ra những nhân vật mà mình mới quen: “Lâm Triều Dương cũng được. Ta có thể giúp ngươi nói chuyện. Ta đã từng giúp đỡ những người này.”
Chức vị của tên gia hỏa này không lớn nhưng hắn có thể vận dụng quyền lợi của mình đến cực hạn. Tam giáo cửu lưu, địa đầu xà cùng với nhân vật thực quyền, hắn đều kết giao không tệ.
Nếu không phải lần ngoài ý muốn này, cho Trần Kế Hoa thêm thời gian thì hắn rất có thể sẽ vượt mây hóa rồng.
“Nói về Vương Khải đi.”
Tô Văn Văn rốt cuộc đưa ra một câu trả lời cho Trần Kế Hoa.
“Vương Khải?”
Rõ ràng câu trả lời này đã khiến Trần Kế Hoa ngạc nhiên. Mặc dù bây giờ Vương Khải đang lên như diều gặp gió nhưng hắn dần dần có xu hướng thoát ly khỏi tam giáo cửu lưu.
Rất bình thường.
Trần Kế Hoa biết Vương Khải làm việc dưới trướng Tôn Phật. Với tính cách cẩn thận của vị kia, hắn nhất định không để cho quân sư của mình phô trương quá mức.
“Đúng vậy, là vị Vương Khải có tiếng giàu nhất A thành.”
Tô Văn Văn thấy Trần Kế Hoa hơi do dự, lập tức nói một câu khiến đối phương kinh hãi: “Công việc kinh doanh mà hắn thực sự kiếm được rất nhiều tiền là dự án cải tạo khu phố cổ A thành. Khoản thanh toán cho dự án là 2,8 tỷ nhân dân tệ. Ngươi đã tham gia vào toàn bộ dự án này.”
Trần Kế Hoa chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Bỗng nhiên hắn hiểu ra, đây không phải bắt cóc mà là đấu đá.
Vẫn là loại tranh đấu đẫm máu nhất, tàn khốc hơn nhiều so với tam giáo cửu lưu phân tranh. Hắn là người làm quan, không thiếu nhất là nhạy cảm. Hiển nhiên điều đối phương muốn không phải Vương Khải mà là ông chủ đứng đằng sau hắn.
Sẽ chết người đấy.
“Khi đó Vương Khải chỉ điều hành một công ty xây dựng hạng ba, ngay cả bằng cấp cũng lấy danh nghĩa của Thành Nhất Kiến. Ngươi dám phê duyệt cho hắn?”
Trần Kế Hoa không lên tiếng.
Rầm!
Tô Văn Văn nổi giận, đá vào ghế của Trần Kế Hoa. Trần Kế Hoa ngã ngửa ra sau. Sau đó, nam nhân bước đến, nắm lấy mái tóc vốn không nhiều của đối phương, nhe răng cười: “Ta không thích thái độ của ngươi.”
“Các ngươi là ai?”
Trần Kế Hoa phun ra một bãi nước bọt dính máu, giọng điệu run rẩy: “Nếu ta nói, ta có thể bước ra khỏi cánh cửa này hay không?”
“Ta không đảm bảo.”
Tô Văn Văn trả lời, giọng điệu lạnh lẽo: “Nhưng nếu ngươi sẵn sàng nói ra mọi thứ, ta có thể đảm bảo ngươi sẽ chịu đau đớn ít hơn.”
Nam nhân nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Trần Kế Hoa, ngươi sống rất thoải mái. Ăn ngon ngủ ngon, lại có quyền hành. Cho nên, ngươi đừng đặt quá nhiều kỳ vọng vào khả năng chịu đựng đau đớn của ngươi.”
Nói xong, Tô Văn Văn gật đầu với Sư Sẹo. Sư Sẹo lập tức đè tay Trần Kế Hoa xuống, sau đó dùng sức nện thật mạnh.
Trần Kế Hoa hét thảm, tiếng hét vang vọng toàn bộ nhà kho.
…
Cùng một thời gian, so với Trần Kế Hoa đang chịu khổ, nhà hàng YG giống như một thiên đường. Nhân viên phục vụ lịch sự, đồ ăn ngon đắt đỏ, chẳng khác nào một thế giới khác.
“Chủ tịch Tô đã bỏ ra một cái giá rất lớn để gặp được ta.”
Triệu Trấn Vũ nhìn Tô Bình Nam, biểu hiện nghiêm túc: “Ta muốn biết là vì lý do gì?”
Khách mà tất cả nhân viên phục vụ mong đợi rốt cuộc cũng đã đến, chỉ là kết quả khiến cho bọn họ cảm thấy thất vọng. Bởi vì người đến không phải mỹ nữ tuyệt sắc, ngược lại là một nam nhân trung niên sắc mặt âm trầm.
Hơn nữa mọi người có thể nhìn ra, chủ và khách đều là loại người nói lời giữ lời. Bầu không khí không quá thân thiện. Sau khi trò chuyện vài câu, Triệu Trấn Vũ đi thẳng vào vấn đề.
“Ngươi nên hỏi ta có thể mang đến cái gì cho ngươi.”
Có thể giọng điệu hùng hổ dọa người và thái độ bề trên của Triệu Trấn Vũ đã khiến Tô Bình Nam phản cảm.
Ánh mắt nam nhân nhìn Triệu Trấn Vũ bớt đi sự bình thản lúc ban đầu, thêm vào chút ác liệt: “Ta có thể cho ngươi nhiều hơn những gì ngươi muốn từ tập đoàn Samsung.”