Trầm ổn là ưu điểm của Triệu Trấn Vũ.
Mặc dù câu nói này của Tô Bình Nam khiến khóe mắt của hắn nhướng lên mất tự nhiên, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như cũ.
“Ta không hiểu ngươi muốn nói gì. Hơn nữa, ngươi bỏ ra cái giá cao như vậy để hẹn gặp ta, kết quả có thể sẽ khiến ngươi thất vọng.”
Triệu Trấn Vũ nhìn xung quanh: “Mấy chuyện bao hết này đối với ta chẳng là cái gì.”
“Chẳng là cái gì có đôi khi đại diện cho thực lực.”
Tô Bình Nam một bước cũng không nhường. Nam nhân nhìn vẻ mặt giả vờ cứng rắn của đối phương, mỉm cười nói: “Ta cũng không thích rêu rao nhưng ta lại muốn chứng minh năng lực của ta.”
Ngón tay kẹp điếu xì gà của Tô Bình Nam chỉ vào Triệu Trấn Vũ, hắn cười rất lạnh lùng.
“Cho dù là vậy, ngươi vẫn không đủ cho ta tôn trọng.”
“Thật sao?”
Thái độ bình đẳng của đối phương khiến Triệu Trấn Vũ không vui: “Tài phú không đại diện cho hết thảy. Ta có thể đến là ta đã cho ngươi một cơ hội rồi.”
“Cơ hội gì?”
Tô Bình Nam nhìn Triệu Trấn Vũ, giọng điệu trào phúng: “Có thể ra gặp ta chính là ban ân? Thứ trưởng Triệu, có phải ngươi bị cái tát của đại công tử Samsung đánh thành một người mâu thuẫn giữa tự đại và tự ti hay không?”
Sắc mặt Triệu Trấn Vũ trầm xuống.
Không sai, nếu nói có một hình ảnh mà hắn không muốn nhớ nhất trong cuộc đời này thì đó chính là sự sỉ nhục trong bữa tiệc ăn mừng khi hắn được thăng chức thứ trưởng bộ Tài chính.
Có lẽ hắn đã uống quá nhiều, có lẽ hắn cảm thấy rằng mình đã có thể giao tiếp bình đẳng với những người thừa kế tập đoàn tài phiệt. Nói tóm lại, khi nâng ly hắn không dùng kính ngữ với vị đại công tử kia.
Kết quả là đối phương đã tát hắn một bạt tai dưới con mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Triệu Trấn Vũ đứng dậy: “Ngươi quá bất lịch sự. Hôm nay đến đây thôi, cảm ơn ngươi đã chiêu đãi.”
“Ngươi chờ một chút.”
Tô Bình Nam ngã người ra sau, giọng điệu bình thản: “Hy vọng ngươi hãy xem hết thứ này, sau đó ngươi ra quyết định cũng không muộn.”
Tô Bình Nam nhìn Triệu Trấn Vũ lật xem tài liệu, hắn nói: “Quốc gia bị phá sản là sự thật, ngươi không ngăn cản được, cũng không dám ngăn cản.”
Triệu Trấn Vũ lật tài liệu, không nói gì nhưng cũng không có ý định rời đi.
Tô Bình Nam nói tiếp: “Chúng ta đều là kẻ đáng thương sinh tồn trong khe hẹp. Ngươi nhìn thì tốt đẹp đấy, có thể đưa ra nhiều quyết sách. Nhưng trên thực tế ngươi chỉ là kiếm sĩ bị những người khác đẩy ra mà thôi.”
“Ngài nói tiếp đi.”
Triệu Trấn Vũ không còn tức giận, lần đầu tiên dùng kính ngữ với Tô Bình Nam.
“Vì sao chúng ta không tối đa hóa lợi ích của mình từ trào lưu này?”
Nam nhân nghiêng người về phía trước, tràn đầy cảm giác áp bách.
“Tự chúng ta làm tài phiệt. Đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở.”
Tô Bình Nam vỗ tay với nhân viên phục vụ đằng xa, ra hiệu cho đối phương có thể mang thức ăn lên, sau đó hắn nói tiếp: “Ngươi không cách nào thay đổi xu thế, mà ta là người hợp tác tốt nhất của ngươi. Đây là lựa chọn duy nhất.”
Nam nhân cười to: “Có ba thứ trưởng trong bộ phận tài chính, vì vậy ngươi không phải là đối tác duy nhất của ta.”
Im lặng.
Triệu Trấn Vũ không hề tức giận vì hắn không phải là người duy nhất được lựa chọn. Ngược lại, hắn rất nghiêm túc xem xét thông tin về đối thủ của mình.
Ngay cả sau khi hắn đọc chúng lần đầu tiên, hắn bắt đầu đọc chúng từng chữ một từ đầu.
Không khí trở nên yên tĩnh.
Chỉ có âm thanh Triệu Trấn Vũ lật tài liệu, nụ cười trên mặt Tô Bình Nam lại càng trở nên tự tin hơn.
Người trước mặt nhìn thì cao ngạo, nhưng thực ra chỉ là một con chó, một con chó do tài phiệt đẩy lên nắm quyền.
Người nuôi chó phải hiểu chó, biết chó muốn gì, nếu không chó sẽ cắn người.
“Một kế hoạch đủ điên rồ, đủ lớn mật.”
Sau khi xem xong lần thứ hai, Triệu Trấn Vũ suy nghĩ trong vài phút: “Ta có một câu hỏi, ngươi có chắc chắn rằng Nhà Xang sẽ không can thiệp để ngăn chặn kế hoạch của ngươi không? Ngươi có biết rằng đối thủ của ngươi là hai trong năm người đứng đầu không?”
“Ngươi quá điên cuồng.”
Triệu Trấn Vũ không còn vênh vang đắc ý như ban đầu. Ánh mắt hắn nhìn Tô Bình Nam bắt đầu có chút e ngại. Hắn cảm thấy nam nhân trước mắt chính là một kẻ điên.
Lời nói của hắn xuất phát từ trái tim.
Kế hoạch này quá điên cuồng. Con cá sấu tư bản nước ngoài dự định một hơi nuốt chửng tập đoàn Lotte, một trong năm tập đoàn tài phiệt hàng đầu xứ sở kim chi.
Không chỉ vậy, bọn hắn còn muốn nuốt luôn cả tập đoàn LG, sử dụng nó như một nhóm lợi ích mới thành lập để ăn chia.
“Cho nên lần này là cơ hội ngàn năm có một. Các đại tài phiệt bản thân khó đảm bảo, đương nhiên tự mình quét tuyết trước cửa. Chờ bọn hắn kịp phản ứng, tất cả đã quá muộn.” Tô Bình Nam nói: “Các ngươi thích ếch ngồi đáy giếng, tưởng rằng tài phiệt có thể khống chế hết thảy sao? Bao gồm mức độ thiệt hại của cuộc khủng hoảng tài chính lần này?”
Triệu Trấn Vũ sửng sốt.
Đúng vậy, hắn vẫn luôn xử ép Hàn Thi Hiền và các bộ phận tài chính khác là để sử dụng cuộc khủng hoảng giúp chính phủ và các tài phiệt cải tổ quân bài của họ.
Thoát khỏi gánh nặng lương hưu kếch xù và quyền công đoàn khổng lồ là một trong những mục đích thầm kín không thể cho ai biết trong thời điểm này.
“Khi tuyết lở, không ai có thể chạy.”
Tô Bình Nam nói tiếp: “Hơn nữa, các nhà tài phiệt muốn nhân cơ hội này tẩy bài, còn cuồng vọng đẩy một cái. Bọn hắn cho rằng có thể chuyển những tổn thất này xuống tầng dưới chót, nhưng bọn hắn đừng quên Phố Wall đang thèm nhỏ dãi các ngươi.”
Triệu Trấn Vũ chấn kinh.
“Dự trữ ngoại hối dưới bốn mươi tỷ đô la Mỹ sẽ không đỡ nổi.”
Tô Bình Nam cười nói: “Khoảng một nửa số tiền của ta đến từ phố Hoa Nhĩ các ngươi.”
“Về phần Nhà Xanh, chẳng lẽ nhà họ Lee tập đoàn Samsung có thể ảnh hưởng đến chính sách, còn chúng ta thì không?”
Nam nhân nhướng mày, ánh mắt kiêu ngạo.
“Ngay cả khi ngươi sinh ra là một người dân bình thường, ngươi cũng nên có một tầm nhìn dài hạn. Cơ hội vượt qua giai cấp không nhiều, ta đang cho ngươi cơ hội đó.”