Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1545 - Chương 1545. Nuôi Một Con Chó

Chương 1545. Nuôi một con chó
Chương 1545. Nuôi một con chó

“Từ lúc nào người của ngân hàng trung ương các ngươi bất lịch sự đến như vậy? Cấp trên ăn cơm mà các ngươi cũng không buông tha sao?”

Triệu Trấn Vũ giận dữ.

Tô Bình Nam im lặng không nói, Triệu Trấn Vũ không ngừng la mắng đối phương. Hàn Thi Hiền đã quyết tâm gây chú ý, chết sống không rời đi.

Trên thế giới này không thiếu người thông minh. Đối phương hỏi càng nhiều, tâm trạng của Trần Kế Hoa lại càng nặng nề. Hơn nữa hắn còn có một cảm giác vô cùng kỳ quái, đó chính là những người này quá chuyên nghiệp.

Một số câu hỏi được kiểm tra chéo để xác minh lẫn nhau trong trường hợp hắn nói dối. Nội dung của các câu hỏi cũng cực kỳ có mục tiêu, mỗi câu hỏi đều chỉ thẳng vào cốt lõi. Quá nhiều vấn đề xoay quanh một mối quan hệ.

Vương Khải và ông chủ có bản lĩnh ngút trời ở A thành.

Hắn biết gì nói nấy.

Cũng không phải hắn có giác ngộ cao mà là hắn sợ. Đối phương nói rất đúng, hắn đã đánh giá cao khả năng chịu đựng đau đớn của mình.

Sau khi bị đập một ngón tay, đối phương dừng lại một lát. Kết quả, hắn nghe thấy đối phương lạnh lùng lên tiếng: “Tiếp tục đánh, ngón tay không còn thì đánh ngón chân.”

Câu nói này đã khiến Trần Kế Hoa sợ mất mật.

“Hợp tác không tệ.”

Tô Văn Văn mỉm cười kết thúc cuộc hỏi cung hơn bốn tiếng. Trình độ phối hợp của đối phương khiến hắn có chút kinh ngạc.

“Sắp đến thời điểm diệt khẩu sao?”

Trần Kế Hoa bắt đầu phát run, giọng điệu đắng chát.

“Không, là lúc thực hiện giao dịch.”

Tô Văn Văn dứt lời, kéo bịt mặt của Trần Kế Hoa lên. Trần Kế Hoa có chút không kịp chuẩn bị, nhìn hai người mang mặt nạ Trư Bát Giới và Tôn Ngộ Không.

“Xem ra ta thật sự có cơ hội sống sót.”

Trần Kế Hoa nhìn hai nhân vật trong Tây Du Ký, giọng điệu thành thật: “Nếu không, các ngươi cũng không cần che mặt.”

“Bây giờ ngươi kiếm được bao nhiêu?”

Tô Văn Văn hỏi một chủ đề chẳng liên quan chút nào.

“Hơn một triệu.”

Trần Kế Hoa suy nghĩ một chút rồi đáp: “Có rất nhiều chuyện ta chạy không công, cho nên ta không nhắc đến. Có đôi khi ta cảm thấy ân tình còn hữu dụng hơn tiền bạc rất nhiều.”

Trong mấy năm gần đây, mặc dù người có tài sản mấy trăm ngàn đã đầy đườngnhưng có hơn một triệu vẫn là phú hào nổi tiếng. Nghe giọng điệu của Trần Kế Hoa, hiển nhiên hắn có chút không hài lòng, cảm thấy con số đó không tương xứng với sự nỗ lực của hắn.

“Đủ tham, là một nhân tài.”

Tô Văn Văn vỗ tay, một hán tử từ bên ngoài bước vào, ném một cái ba lô căng phồng trước mặt Trần Kế Hoa.

“Hơn hai triệu.”

Tô Văn Văn nói: “Ta muốn ngươi tố cáo Vương Khải, ngươi có làm được không?”

Trần Kế Hoa đã nhìn ra những người bắt cóc hắn dường như không phải muốn lấy mạng hắn. Chỉ cần hắn thành thật phối hợp, thái độ của bọn họ không tệ.

“Đại ca, ta sẽ chết đấy.”

Trần Kế Hoa nhìn thoáng qua chiếc ba lô căng phồng: “Chết rồi, có nhiều tiền thì làm được cái gì?”

“Không đâu.”

Tô Văn Văn lắc đầu: “Sau khi ngươi tố cáo xong, ngươi sẽ có mấy tiếng để rời khỏi A thành. Số tiền này đủ cho ngươi cao chạy xa bay.”

Trần Kế Hoa do dự.

Hắn rời đi, chuyện tố cáo chẳng phải không giải quyết được sao?

Hắn vốn cho rằng mình đã nhìn thấu được bản chất của sự việc. Nhưng lúc này hắn lại cảm thấy mơ hồ, hết thảy giống như được bao phủ bởi một lớp sương mù màu đen.

Tô Bình Nam chẳng có tinh thần trượng nghĩa gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ. Đối với Vương Khải cũng vậy, ông chủ Lưu sau lưng cũng thế, hắn chưa hề động sát tâm.

Hắn phí công sức làm như vậy, mục đích chỉ có một.

Đó chính là khiến cho con dao sắc bén Vương Khải chủ động lật tẩy vụ đại án của tập đoàn Viễn Hoa.

Tô Bình Nam hiểu rõ vụ án lớn này có ảnh hưởng sâu rộng và những phức tạp đằng sau nó. Cho nên, tập đoàn Cẩm Tú không thể để lộ bất kỳ vết tích nào.

Hắn muốn làm ngư ông đắc lợi.

Hai mươi phút sau, cuối cùng Hàn Thi Hiền vẫn phải rời khỏi nhà hàng trong lời xin lỗi không ngớt của nàng và tiếng mắng chửi của Triệu Vũ Trấn.

Từ đầu đến cuối Tô Bình Nam luôn im lặng. Nhưng từ vài câu nói lẻ tẻ của nữ nhân, hắn đã biết xảy ra chuyện gì.

Ánh mắt nam nhân nhìn nữ nhân có ẩn ý.

Trên thế giới này không thiếu người thông minh, bọn hắn có thể nhìn thấu rất nhiều bản chất, nhưng không có tư cách ngăn cản.

Rất châm chọc, nhưng cũng rất hiện thực.

Như nữ nhân mong muốn, tư liệu nàng đã sửa sang lại vẫn được Triệu Vũ Trấn giữ lại. Tuy nhiên, nữ nhân tràn đầy hi vọng không biết nàng nàng vừa mới rời đi, Triệu Vũ Trấn đã tiện tay ném nó vào thùng rác như rác rưởi.

"Nữ nhân không hiểu đại cục, khiến chủ tịch Tô chê cười rồi."

Triệu Vũ Trấn chưa hết giận, nhìn Tô Bình Nam, rất sợ nam nhân cảm thấy hắn không có khả năng khống chế tuyệt đối cấp dưới. Ở quốc gia phân biệt giai cấp nghiêm ngặt này, rất nhiều kẻ thống trị cho rằng điều này cho thấy năng lực của cấp dưới.

Rõ ràng là Triệu Vũ Trấn đã bất tri bất giác đặt mình ở vị trí thấp hơn.

Tô Bình Nam cười hờ hững.

Nam nhân thản nhiên nháy mắt ra hiệu cho Quách Quang Diệu, khẽ gật đầu về phía thùng rác, sau đó cũng đứng dậy nâng ly: "Hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ."

Quả thật tên Triệu Vũ Trấn này giống hệt phân tích của hắn. Người này dã tâm bừng bừng, hơn nữa đối phương đã không còn cam lòng làm một con chó của tài phiệt.

Điều này rất tốt.

Chỉ cần đủ tham thì có thể khống chế. Có lẽ bây giờ Triệu Vũ Trấn còn chưa phát hiện sau khi hắn đưa ra quyết định này, kỳ thực điều chờ đợi hắn phía trước là hoàn toàn cắt đứt với mấy tài phiệt khác, không có đường lui.

Mà vừa lúc Tô Bình Nam rất có tâm đắc về việc nuôi một con chó.

Hết chương 1545.
Bình Luận (0)
Comment