"Tổ trưởng, thứ trưởng Triệu giữ lại tư liệu rồi sao?"
Sau khi Hàn Thi Hiền lên xe, trợ lý Tiểu Kim nhìn hai tay trống trơn của nàng, lập tức nhảy nhót hoan hô.
Trong mắt Tiểu Kim, tổ trưởng của mình vừa xinh đẹp vừa tài giỏi. Chỉ cần đối phương đọc tài liệu kia thì nhất định sẽ coi trọng.
"Trước mắt chúng ta chỉ có thể chờ."
Hàn Thi Hiền lẩm bẩm, xoay người nhìn một cấp dưới khác tên Quyền Tại Hạo: "Nghe nói ngươi có bạn trong hệ thống cảnh sát, vậy có thể giúp ta điều tra một người hay không?"
"Ai?"
Những người có thể vào tổ nhỏ này đều là tinh anh trong mắt người khác, tất nhiên có mạng giao thiệp của mình.
"Nam nhân trên mặt có vết dao chém. Ta có thể miêu tả dáng vẻ của hắn, hãy điều tra rõ những người này làm gì. Ta có dự cảm thứ trưởng đến nơi này không đơn giản."
Nữ nhân ngả người ra đằng sau: "Ta muốn trở về ngủ một giấc, hi vọng sẽ có tin vui."
Mười lăm phút sau, tất cả tổ viên xuống xe nhìn theo nữ nhân đi vào nhà trọ. Khi Hàn Thi Hiền mở cửa sắt ra, trợ lý Tiểu Kim cất tiếng gọi nàng.
Giọng nói rất lớn, hoàn toàn không phải điệu bộ nhỏ nhẹ như thường ngày.
"Tổ trưởng Hàn."
Hàn Thi Hiền dừng bước, quay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc.
"Ngài có thể dẫn dắt chúng ta giành thắng lợi như những lần trước đúng không? Quốc gia này vẫn có thể cứu được đúng không?"
Trong mắt của trợ ký Tiểu Kim và những người khác tràn đầy mong đợi. Bọn hắn đã có phán đoán đại khái về những gì sắp xảy ra, hiện tại tổ trưởng đánh đâu thắng đó là hi vọng của tất cả bọn hắn.
"Chuẩn bị cho tốt, chúng ta có thể thắng lợi."
Hàn Thi Hiền chậm rãi gật đầu khẳng định trước ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người. Điều này làm cho bảy tám cấp dưới lập tức reo hò, khom lưng tập thể: "Vất vả cho ngài rồi."
Có vẻ như sự việc đang phát triển theo chiều hướng tốt.
…
Thời gian vừa mới lên đèn, Hàn Thi Hiền bị tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức. Nữ nhân bắt máy, bên tai lập tức vang lên giọng nói cố gắng kìm nén cảm xúc hoảng loạn của cấp trên Quyền Hải Hiếu.
"Ngươi không nói đùa chứ?"
Nữ nhân biết đối phương đã xem báo cáo số liệu mà mình sửa chữa mười lần.
"Không hề."
Hàn Thi Hiền trả lời rất nghiêm túc, nhưng trên mặt lại xuất hiện biểu cảm khinh thường. Xem ra Quyền Hải Hiếu thật sự bị dọa không nhẹ, bản thân ngu ngốc cỡ nào mới nói đùa về chuyện này?
"Lập tức tới gặp ta."
Quyền Hải Hiếu cúp máy.
Hàn Thi Hiền đứng dậy, nhìn bóng đêm đen như mực bên ngoài, vỗ mạnh vào mặt mình rồi lập tức gọi điện cho trợ lý Tiểu Kim: "Thông báo cho mọi người tập hợp, đã đến lúc chúng ta ngăn cơn sóng dữ."
"Vâng."
Giọng điệu hưng phấn của Tiểu Kim khiến tâm trạng mỏi mệt của Hàn Thi Hiền trở nên phấn chấn. Nữ nhân mỉm cười đáp lời: "Có lẽ sẽ rất vất vả đấy."
"Nhưng chúng ta sẽ thắng lợi, không phải sao?"
Tiểu Kim hưng phấn bừng bừng cười hì hì cúp máy.
…
Các tổ viên tới rất nhanh. Khi Hàn Thi Hiền đi vào cao ốc văn phòng, tất cả mọi người đã chờ ở đó.
Tiểu Kim cười hì hì dặt một đôi giày cao gót trước mặt nàng. Đây là thói quen của tổ trưởng.
Chỉ có trường hợp chính thức, Hàn Thi Hiền mới thay sang loại giày mà nàng cho rằng phản nhân loại này.
"Cố lên."
Mọi người khom lưng.
"Nội dung trên này có thật không? Toàn bộ dữ liệu phân tích đều chính xác chứ?"
Nữ nhân vừa mới đẩy cửa vào đã nghe thấy câu hỏi đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần này.
Người cầm lái của ngân hàng trung ương là Quyền Hải Hiếu không còn dáng vẻ đoan chính như trước kia, mái tóc luôn được chải tỉ mỉ giờ đây có hơi rối, trong gạt tàn chất đầy tàn thuốc càng nói lên tâm trạng hoảng loạn phức tạp của nam nhân này.
Hàn Thi Hiền chỉ liếc nhìn cấp trên của mình một cái, tuy không nói gì nhưng thái độ đã nói lên tất cả.
"Vì sao không báo cáo sớm?"
Quyền Hải Hiếu truy cứu trách nhiệm theo thói quen.
"Mười ngày trước ta đã đưa bản báo cáo dữ liệu thứ nhất cho ngươi, lúc đó ngươi đang tổ chức cuộc họp cải cách tài chính."
Nữ nhân nâng cổ tay xem giờ, sau đó nói: "Chính xác là trong vòng hai trăm lăm mươi ba tiếng bốn mươi sáu phút, ta đã tìm ngươi ba mươi mốt lần. Lần nào ngươi cũng đang họp, mà nội dung cuộc họp liên quan đến báo cáo phi rủi ro của phát triển kinh tế."
Hàn Thi Hiền cậy tài khinh người có bệnh chung của các thiên tài, đó là bọn hắn không giỏi đối nhân xử thế.
"Biết rồi biết rồi, mấy chuyện này không quan trọng."
Quyền Hải Hiếu thở dài hỏi vặn: "Điều quan trọng là ngươi nói xem bây giờ phải làm gì?"
"Tổ chức cuộc họp ngành kinh tế."
Hàn Thi Hiền sửa sang lại tài liệu rải rác trên mặt bàn: "Triệu tập tất cả người phụ trách mảng kinh tế, thông báo cho các doanh nghiệp nhỏ ngừng hành vi dùng kỳ phiếu cho vay."
Giọng điệu của nữ nhân nặng nề: "Đây là bước đầu tiên. Chủ tịch, không còn thời gian nữa rồi, chúng ta nhất định phải cấm cửa tiếp cận thị trường, nếu không đám Thao Thiết sẽ kéo tới."
Nữ nhân không biết rằng nàng đã gặp con Thao Thiết lớn nhất trong số đó. Sau mấy phút suy nghĩ, Quyền Hải Hiếu gật đầu, cầm điện thoại bảo mật lên.
"Giúp ta liên hệ với với tổng bí thư."
Tổ chức cuộc họp toàn ngành kinh tế vào lúc này hiển nhiên không phải việc Quyền Hải Hiếu có thể điều khiển. Sau khi nói nhỏ vài câu, nam nhân gật đầu với Hàn Thi Hiền: "Đi Nhà Xanh với ta."
Vẻ mặt nữ nhân kiên định: "Ta sẽ thuyết phục bọn hắn."
Nữ nhân cảm thấy có hi vọng cứu đất nước mình, mỉm cười rạng rỡ. Sau khi ra ngoài, nàng lập tức sấm rền gió cuốn sắp xếp tất cả.
Nàng biết đức hạnh của đám lãnh đạo cấp cao kia.
Vì thế, nàng cần phải dùng dữ liệu chi tiết nhất và luận chứng chặt chẽ nhất cho kế hoạch giải cứu thành phố của mình.