A Nhân vẫn luôn biết rõ nếu không phải con gái của Quỷ ca đã lớn khiến hắn có ý thoái ẩn, thì đệ nhất đả tử dưới trướng Quý Đổng tuyệt đối không phải là mình.
Thậm chí cho tới bây giờ A Nhân vẫn cảm thấy không ai có thể đánh thắng Quỷ Kiến Sầu. Phải biết rằng đôi chân của nam nhân kia có thể sử dụng linh hoạt như cánh tay, hắn có thể đấm một phát gãy ba chiếc xương sườn của người khác.
Nam nhân trông như gấu chó kia nhanh nhẹn như khỉ. Sau khi khẩu súng trong tay nam nhân vang lên bảy lần liên tiếp, hắn nở nụ cười dữ tợn với A Quỷ đã nhân cơ hội này xông tới.
Cảnh Hùng Tử giơ tay.
Khẩu súng không còn đạn xé rách không khí đập thẳng vào mặt A Quỷ. A Quỷ chảy máu, ngửa người ra sau theo bản năng. Nhưng điều này đã lấy mạng hắn.
Cảnh Hùng Tử lộn một vòng áp sát đối phương, sau đó thực hiện một cú vặn đầu tiêu chuẩn trong đấu vật Mông Cổ, đồng thời tiếng gào thét vang lên.
A Quỷ lập tức biến thành một đống bùn nhão.
Động tác nhanh gọn lẹ, cả quá trình lưu loát thuần thục, có thể nói là nghệ thuật. A Nhân sợ vỡ mật không biết rằng đây là tuyệt kỹ giết người độc môn của đội Dạ Hổ ở Lão Sơn năm xưa.
A Quỷ đủ cường hãn, nếu là người khác thì đã bị cú ném súng đầu tiên đã phang gãy mũi vỡ đầu rồi.
Hoàn toàn không có cơ hội nhìn thấy cú vặn đầu thứ hai.
Vặn đầu là chiêu thức giết trâu của hán tử Mông Cổ, vặn gãy cổ con trâu to khỏe, có thể thấy lực độ và độ khó lớn cỡ nào.
Cuộc chém giết dừng lại.
Thường thì thời gian chém giết không kéo dài lâu. A Nhân nhìn mấy huynh đệ cùng bang ngã sõng soài trên mặt đất, ánh mắt đờ đẫn.
Mấy nam nhân vừa rồi giống như sát thần giờ lại đứng trở về phía sau Sa Vũ, khôi phục dáng vẻ yên lặng ban đầu, vẻ mặt bình thản như thể hồi nãy chỉ là một chuyện hết sức yên bình.
...
Tầng hai lênh láng máu đen, trông chẳng khác gì địa ngục. Tiếng chém giết bên dưới cũng yên tĩnh trở lại, hai bên không tiếp tục đánh nữa, rõ ràng là bị tình cảnh thảm thiết trên tầng hai dọa sợ vỡ mật.
Trong phòng bao, A Nhân bị Hạng Tiểu Bình gí súng vào đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống, mặt xám như tro tàn.
Tuy hắn không biết vì sao đối phương lại nương tay với mình, nhưng điều này có quan trọng không?
Mấy tay đấm giỏi gần như đã bị giết hết. Nói cách khác, đại thế đã mất.
"Ngươi có biết vì sao ta không giết ngươi không?"
Sa Vũ nhìn A Nhân và nói: "Hơn nữa, ta còn giúp ngươi trừ khử tất cả những kẻ chắn trước ngươi, bao gồm cả Quý Đổng cũng không giữ lại."
"Vì sao?"
A Nhân cam chịu số phận, mặt xám như tro tàn.
"Chân thành hợp tác."
Giọng điệu của Sa Vũ nghiêm túc: "Bắc Quán là của ngươi, cũng là của ta. Ngươi là người duy nhất dưới trướng Quý Đổng có suy nghĩ vượt lên."
Nam nhân lắc lư ngón tay: "Đừng phủ nhận, bởi vì ta hiểu rõ ngươi hơn ngươi tưởng."
"Nếu ta nói không thì sao?"
A Nhân lườm nguýt: "Hôm nay có quá nhiều người chết, chúng ta thua. Nhưng các ngươi có thể ém được không?"
"Cùng lắm thì mọi người cùng chết thôi."
Ánh mắt A Nhân chẳng những không có sợ hãi, ngược lại còn có chút vui sướng: "Các ngươi giỏi đánh đến mấy cũng không thắng được Quý Đổng. Nếu các ngươi chết, Quý Đổng sẽ có thể ém nhẹm."
A Nhân rất tỉnh táo: "Nhưng các ngươi giết nhiều người như vậy thì phải xử lý thế nào? Các ngươi không ém được."
Nói xong hắn cười khẽ: "Hoặc là trốn đến chân trời góc bể, hoặc là mọi người cùng chết."
"Chúng ta không ém được, nhưng Chu Triều Tiên thì sao?"
Sa Vũ nhìn A Nhân: "Tam Liên Xã thì sao? Những kẻ lòng tham không đáy sau lưng bọn hắn thì sao? Trên hòn đảo này, chỉ cần ngươi có tiền thì chuyện gì cũng có thể giao dịch."
Nam nhân vỗ vai A Nhân: "Sát thủ Lưu (Lưu Hoán Dung) nổ súng trên phố xá sầm uất, mười bốn mạng người. Ngươi thật sự cho rằng hắn trốn thoát ư?"
Vẻ châm chọc trên gương mặt Sa Vũ càng lúc càng rõ nét: "Đám người Tứ Hải kia phóng hỏa công ty bách hóa, toàn đảo chấn động. Kết quả ra sao?"
Điện thoại của Sa Vũ đổ chuông như thể xác minh lời nói của hắn.
"Tình cảnh náo động đấy, có thể nhận điện thoại chứng tỏ ngươi vẫn ổn nhỉ?"
Giọng nói lạnh lùng của Chu Triều Tiên vang lên: "Bỏ ra 30% lợi nhuận của địa bàn mới, những người kia rất tham."
"Không thành vấn đề."
Sa Vũ vừa trả lời vừa nhìn A Nhân, khóe miệng nhếch lên đầy khinh bỉ nhìn là hiểu ngay.
"Ngươi xuất đầu quá nhanh, bây giờ ta không thể gọi ngươi là A Vũ nữa, mà phải gọi là lão Sa nhỉ?"
Chu Triều Tiên nói đùa, nhưng trong giọng nói tràn đầy sát ý: "Nhớ thu dọn sạch sẽ. Mấy ngày nữa ông chủ Lý muốn gặp ngươi ở sơn trang. Chuyện Bắc Quán cần sáu mươi triệu, có vấn đề gì không?"
"Không."
Sa Vũ cúp máy, xoay người nhìn A Nhân im như thóc: "Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, hợp tác hay từ chối?"
"Ta ra ngoài lăn lộn, Quý Đổng cho ta tất cả."
Giọng điệu của A Nhân trầm thấp: "Hai chữ nghĩa khí vẫn còn đó, ta đã thề trong miếu Đầu Đảng..."
Rắc!
Tiếng gãy xương khiến người ta ớn lạnh vang lên. Nam nhân còn chưa nói hết câu, Cảnh Hùng Tử nhìn thấy Sa Vũ ra hiệu đã thẳng tay vặn gãy cổ hắn.
Đám người Cảnh Hùng Tử không có hứng thú với chuyện lục đục đấu đá, giết người càng nhanh gọn càng tốt, nào nói nhảm nhiều như vậy.
Ở trước mặt bọn hắn, nói nhảm là chê chết chậm sao?
"Xem ra mức độ đoàn kết của những người này vượt xa tưởng tượng."
Sa Vũ nhíu mày nhìn tầng một, sau đó thản nhiên gật đầu với A Khánh dẫn đội phụ trách phía Quý Đổng.
"Dọn dẹp đi."
Mấy phút sau, tiếng còi báo hỏa vang vọng Bắc Quán.
Đêm nay có ít nhất mười mấy kẻ liều mạng chết trong cuộc chiến. Thậm chí rất nhiều trong số đó vẫn còn trẻ. Bất kể thế giới này có rực rỡ tươi đẹp hay không đều không còn liên quan gì đến bọn hắn.