Cáp Nghĩa vẫn luôn tỏ vẻ thờ ơ, cho đến khi Quý Đổng không còn động tĩnh, hắn mới thở dài một hơi rồi đi đến chậm rãi vuốt đôi mắt giận dữ của đối phương cho nhắm lại.
"Các ngươi đi đi, ta sẽ xử lý."
Cáp Nghĩa gật đầu với Hạng Tiểu Bình, trong mắt ẩn giấu nỗi sợ hãi. Không biết tên ác nhân Sa Hoàng kia tìm đâu ra cái tên hung ác này. Những người này khiến Quý Đổng chết không nhắm mắt, hắn cũng có suy đoán về bọn họ.
Vòng Tròn Lớn giết người như ngóe, thậm chí là cựu chiến binh xuất thân đặc thù đã trải qua hàng trăm trận chiến.
"Sa Vũ bảo ta nhắn lại một câu: thành thật hợp tác mới có thể cùng nhau phát tài."
Hạng Tiểu Bình không che giấu sát ý hướng về Cáp Nghĩa. Nam nhân bỏ lại câu này, sau đó xoay người rời đi cùng Lâm Quốc Chính.
Thu vào, không thu tâm.
Tập đoàn Cẩm Tú muốn nhanh chóng quật khởi và khuếch trương ở đảo Mỹ Lệ, vì vậy làm việc vô cùng tàn nhẫn.
"Ta hiểu rồi."
Trong mắt Cáp Nghĩa lóe lên vẻ sợ hãi và kích động.
Sợ hãi không chỉ vì sự hung hãn của những người này, hơn cả là hai chữ quy củ kia.
Kích động vì việc kinh doanh thuốc lá là ngày thu đấu vàng. Chỉ cần thuế thuốc lá vẫn bị đánh nặng, thì việc kinh doanh này rất có triển vọng.
Không bao lâu nữa, Cáp Nghĩa hắn sẽ trở thành giai cấp giàu có chân chính.
Về phần ánh mắt sau cuối Quý Đổng nhìn hắn, hắn cho rằng không thể trách mình.
Quý Đổng luôn xử lý mọi chuyện công bằng. Với bối phận của hắn, hắn ngồi xe Mercedes-Benz, còn mình thì sao?
Mazda.
Hừ!
Cáp Nghĩa đè ép nỗi hổ thẹn trong lòng, hung hăng nhổ nước bọt, sau đó gọi điện thoại, giọng điệu hoảng hốt.
"Bệnh viện phải không? Chỗ ta có người tái phát bệnh tim..."
Tiếng hát du dương của Bi ca vẫn văng vẳng trong phòng khách, có điều e là sau này sẽ không có ai thích ca khúc xưa cũ này nữa. Bởi vì bài hát này có thể nổi tiếng ở Bắc Quán là vì Quý Đổng thích.
Chỉ thế mà thôi.
Đa phần giới trẻ đều cảm thấy bài hát này quá quê mùa, còn Quý Đổng thì lại cho rằng nó là đạo nghĩa giang hồ.
…
"Agassi, Agassi, Agassi của cục bưu chính đội mũ nồi đeo ba lô đi đâu..."
Giọng hát của Hàn Trí Tú rất tương xứng với vóc dáng của nàng, cho dù say rượu vẫn rất êm tai.
Nữ hài đã uống say, ngẩng đầu say sưa hát trong lều. Cần cổ như thiên nga khiến Tô Bình Nam liếc nhìn mấy lần.
Làm sao Hàn Trí Tú có thể uống rượu thắng Tô Bình Nam.
Nhưng nàng kiên quyết không chịu phục. Từng hớp rượu lớn khiến nữ hài say bí tỉ trở tay không kịp. Nữ hài chưa từ bỏ, đề nghị dùng rượu đổi bài hát, coi bộ nhất quyết phải hạ gục Tô Bình Nam mới hài lòng.
Nam nhân chẳng nói chẳng rằng.
Hàn Trí Tú không quan tâm đối phương có đồng ý hay không. Nàng thấy mình là ca sĩ xếp thứ ba trong bảng xếp hạng ăn khách, dùng một bài hát đổi một ly rượu không hề quá đáng.
Nữ hài hát một ca khúc mà tất cả người dân xứ sở kim chi quen thuộc, đại ý là câu chuyện về một đứa trẻ mong đợi chú bưu tá mang thư của ba mẹ nơi phương xa đến cho mình.
"Ngươi có biết hát tiếng Trung không?"
Nhìn Hàn Trí Tú mang dáng vẻ ngây thơ chân thành hát xong, Tô Bình Nam đã uống say bỗng nhiên lên tiếng. Không thể phủ nhận hắn rất thích giọng hát có độ nhận biết cao của nữ hài này.
"Biết chút ít."
Hàn Trí Tú trúc trắc trả lời bằng tiếng Trung: "Ta thích phim ảnh Cảng thành. Ca ca, Nhiếp Tiểu Thiến, hì hì"
Nữ hài cười ngây ngô.
Tô Bình Nam gật đầu. Điện thoại của hắn vang lên âm báo tin nhắn.
Nam nhân mở ra.
Tin nhắn rất ngắn gọn, chỉ có tám chữ.
Tất cả thuận lợi, A Nhân từ chối.
Tô Bình Nam hiểu tin nhắn này nói lên điều gì. Hắn tiện tay ném điện thoại lên bàn, vẻ mặt cảm khái.
Hắn có một bí mật chưa từng nói với ai.
Ở thời không kia, hắn nợ A Nhân Bắc Quán một ân tình. Năm đó lúc đi biển, ông chủ của Tô Bình Nam bị đen ăn đen, hắn đã nhờ người tìm A Nhân giải quyết giúp chuyện này.
Lúc đó A Nhân đã được người ta gọi là Nhân Đổng, phong cách làm việc hệt như Quý Đổng.
Trọng nghĩa khí, bảo thủ. Nhiều khi đặt đạo nghĩa lên trên hết.
Tô Bình Nam vẫn còn nhớ A Nhân uống rượu rất thích uống nhanh, hào sảng, thích nhất là hát một ca khúc trong quán karaoke.
Bi ca.
A Nhân nói đây là bài ca của các huynh đệ.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng vì sao Tô Bình Nam lại cho đối phương một cơ hội. Nhưng bốn chữ "A Nhân từ chối" đã nói lên kết cục của hắn.
Cản trở con đường phát triển của Cẩm Tú, nam nhân sẽ không hạ thủ lưu tình.
"Ngươi có biết hát bài Bi ca không?"
Tô Bình Nam chỉ vào chai rượu còn thừa khoảng một phần ba: "Nếu ngươi hát được, ta sẽ uống hết chỗ này."
"Bi ca gì cơ?"
Hàn Trí Tú ngây thơ hỏi vấn đề mà rất nhiều người từng hỏi.
Nam nhân trầm ngâm rất lâu, sau đó trả lời.
"Có người nói với ta Bi ca là bài ca của huynh đệ."
…
Lên đời rồi, lên đời rồi!
Phóng viên giải trí Ngô Chung Quốc lẩm bẩm, hưng phấn đến độ toàn thân run rẩy. Hắn ngồi dưới gốc cây to xum xuê ở góc đường, ra sức giơ máy ảnh về phía một quán thịt nướng ven đường ở góc phố, điên cuồng bấm chụp.
Ở xứ sở kim chi có không ít đoàn đội paparazi. Bởi vì địa phương nhỏ nên bọn hắn có mặt ở khắp nơi, không kém gì Cảng thành.
Trong thời gian này, tài phiệt và chính phủ quản lý tin tức cực kỳ nghiêm ngặt, đăng tin về các nhân vật lớn còn phải thông qua kiểm duyệt.
Điều này dẫn đến các phóng viên theo dõi minh tinh đến mức độ biến thái.
Hàn Trí Tú là một đối tượng săn tin vô cùng tốt.
Đủ nổi tiếng.
Nhưng bởi vì nổi tiếng quá đột ngột nên các fan hâm mộ không biết gì về cuộc sống của nàng. Do đó, tin tức về Hàn Trí Tú có thể thu hút lượng mua nhất định.
Phóng viên Ngô không ngờ mình thật sự lấy được một tin tức lớn. Hắn lập tức hết giận chủ quán thịt nướng đã đòi mình mười vạn won tiền trà nước.