Không sai, bởi vì biết Hàn Trí Tú nhớ tình xưa, thích đến quán thịt nướng này, cho nên Ngô Chung Quốc đã mua chuộc chủ quán từ trước.
Ban đầu ông chủ của quán ăn gia đình không đồng ý, nhưng năm nay kinh tế đình trệ, nam nhân gánh không ít nợ nần của vợ, cuối cùng vẫn đồng ý.
Kết quả thu được một tin tức lớn.
Scandal!
Đêm khuya ở quán ven đường, yêu nhau uống nước cũng no.
Ngô Chung Quốc đã nghĩ ra tiêu đề cho bản tin. Nữ minh tinh trông có vẻ thuần khiết nhưng thật ra trái tim đã có nơi thuộc về?
Hắn vô cùng tin tưởng phán đoán của mình.
Dưới ống kính, trang phục của một nam một nữ rõ ràng không thuộc đẳng cấp ven đường, không cần nói cũng biết điều này chứng tỏ cái gì...
Chắc chắn là hẹn hò. Có điều hiện nay người có tiền đều thích quán ăn ven đường sao?
Ngô Chung Quốc nhìn chằm chằm đồng hồ trên cổ tay nam nhân kia, dụi mắt.
Patek Philippe.
Ghê thật!
Còn nữa, hình ảnh này mang lại cho người ta cảm giác Hàn Trí Tú thoạt nhìn nồng nhiệt nhưng thật ra rất khó gần, vậy mà âm thầm câu được một con cá lớn.
Nhìn hai người dựa sát vào nhau có vẻ thân mật, Ngô Chung Quốc cười càng xán lạn.
…
Không có cảnh giường chiếu như trong tưởng tượng của mọi người, cũng không có màn trao đổi cách thức liên lạc, chỉ là vô tình gặp gỡ, sau đó uống rượu thỏa thích rồi ai đi đường nấy mà thôi.
Cũng không tính là ai đi đường nấy.
Tô Bình Nam một mình rời đi. Hàn Trí Tú say rượu được người quản lý Xa Diên Khánh đón đi. Nữ hài có thể lăn lộn trong giới giải trí, tất nhiên có sự cẩn thận.
Trước khi say xỉn, nàng đã gọi điện cho nữ nhân mà nàng tin tưởng nhất. Khi Xa Diên Khánh chạy tới đã hít sâu một hơi.
Trong lều không lạnh, nhưng cũng không đến nỗi nóng như vậy.
Nữ hài đã cởi áo khoác ngoài, gương mặt ửng đỏ, vừa hát vừa nhảy cho một nam nhân xa lạ, còn là bài hát tiếng Trung. Hơn nữa, từ nội dung cuộc trò chuyện, rõ ràng là nàng vừa mới học được từ nam nhân kia không lâu.
Khí chất và trang phục của Tô Bình Nam khiến Xa Diên Khánh nuốt lại tiếng quát lớn sắp bật ra. Cuối cùng, nàng lễ phép cảm ơn rồi cưỡng ép kéo Hàn Trí Tú đi, kết thúc trò hề trong mắt nàng này.
…
"Đầu đau quá, ngủ thêm mười phút nữa."
Hàn Trí Tú tóc tai bù xù cố ý nằm thẳng đờ như cương thi nhằm ngủ nướng. Nhưng Xa Diên Khánh phớt lờ nữ hài tỏ vẻ đáng yêu, vẫn kéo nàng rời giường.
Nữ hài day huyệt thái dương, bĩu môi oán trách: "Oni, ngươi muốn giết ta đấy à?"
"Đáng đời."
Sắc mặt Xa Diên Khánh xanh như tàu lá chuối: "Hôm nay có bốn sự kiện phải tham dự, ngoài ra còn một bộ phim Người Đẹp Ngàn Cân phải thử vai."
Hàn Trí Tú trưng ra vẻ mặt chán đời, Xa Diên Khánh tiếp tục đâm một đao.
"Đây là công việc buổi sáng. Buổi chiều còn có hai nhân vật cần cạnh tranh. Ngươi còn phải tham dự lễ khai trương của một cửa hàng bách hoá, đối phương yêu cầu nhất định phải ca múa hết mình.
"Ok."
Hàn Trí Tú chưa kịp bác bỏ đã đau khổ xông vào toilet, một lát sau tiếng nôn truyền ra, hiển nhiên tối qua uống rượu khiến nàng vô cùng thống khổ.
…
So với nữ hài, Tô Bình Nam sáng láng tinh thần.
Thậm chí hắn không bỏ lỡ luyện quyền buổi sáng.
"Boss."
Tần Tử Khâm là người đầu tiên gõ cửa văn phòng của nam nhân, vẻ mặt phức tạp.
"Ta nhận được báo cáo. Tối qua, bộ trưởng Nhà Xanh mở cuộc họp khẩn cấp."
Nữ nhân dừng lại giây lát rồi mới nói tiếp: "Toàn bộ người phụ trách mảng tài chính của xứ sở kim chi đều có mặt. Cuộc họp diễn ra trong bốn tiếng, ba quyết định."
Tần Tử Khâm dừng lại không phải vì chưa chuẩn bị đầy đủ, mà là do bị Tô Bình Nam hù họa một lần nữa.
Nhà Xanh.
Đây là một trung khu quốc gia, còn là hội nghị cấp bậc bộ trưởng. Nội dung vốn phải tuyệt mật, nhưng hội nghị kết thúc chưa đầy ba tiếng, nội dung cuộc họp đã đến tay mình.
Nam nhân này càng ngày càng không nhìn thấu, cũng càng lúc càng đáng sợ.
"Ngươi biết rõ ta không hiểu những từ ngữ chuyên môn dài dòng. Lọc ra tất cả nội dung quan trọng, đây cũng là lý do tại sao tài liệu được đến chỗ ngươi trước tiên."
Tô Bình Nam không để ý tới ghi chép cuộc họp được đặt trên bàn. Độ dày ba centimet khiến hắn không muốn lật xem.
"Vâng, chủ yếu có ba điểm."
Tần Tử Khâm không suy nghĩ miên man nữa: "Một, có khả năng hạn chế đô la Mỹ xuất cảnh. Hai, hạn chế thủ đoạn đầu cơ ngoại hối. Ba, tuyên bố với người dân tin tức quốc gia có khả năng phá sản."
Nữ nhân ngẫm nghĩ, sau đó bổ sung thêm một câu: "Người chủ trì hội nghị là bộ trưởng Park Han Jae, nhưng tất cả ý kiến đều là tổ trưởng tổ lạm phát ngân hàng trung ương nêu ra."
"Thông qua rồi à?"
Tô Bình Nam nhíu mày.
"Quyết định sơ bộ đã thông qua, nhưng chưa có chữ ký của tổng thống. Có không ít người phản đối. Hiện tại hội nghị thứ hai đang tiến hành. Một khi thông qua, cục xương này không dễ gặm."
Tần Tử Khâm thẳng thắn nói thật: "Có lẽ chúng ta có thể dựa vào kế hoạch lúc trước vơ vét một vố lớn, nhưng chiếm Lotte và LG thì tuyệt đối không có khả năng."
"Không thể thông qua."
Ánh mắt Tô Bình Nam trở nên hung ác: "Sống lưng quốc gia có thể chống đỡ được hay không thì phải xem năng lực. Xứ sở kim chi?"
Nam nhân cười khẩy, giọng điệu khinh thường: "Bọn hắn không đủ tư cách."
Quốc gia cũng giống con người, đều nhìn vào thực lực.
Thậm chí mức độ vô liêm sỉ và nham hiểm giữa các quốc gia còn quá đáng hơn cả giữa người với người. Dù sao cũng có tâm lý phá sản vẫn còn quốc gia gánh vác, có hèn hạ thế nào cũng là vì quốc gia.
Nhưng xứ sở kim chi muốn học theo Gấu Bắc Cực lật bàn?
Bọn hắn không đủ tư cách.
Cho dù là Gấu Bắc Cực có thực lực tổng hợp mạnh cũng phải bỏ ra cái giá thê thảm sau cuộc khủng hoảng tài chính lần này. Không có tư bản nào muốn đầu tư vào một quốc gia không tuân theo quy tắc.