Hàn Trí Tú chăm chú nhìn bức ảnh, im lặng hồi lâu.
Con người là một loài vật rất kỳ lạ.
Đôi khi đối mặt với người lạ còn thoải mái hơn đối mặt với người quen. Trong một số điều kiện nhất định, ngươi thậm chí sẽ cởi bỏ lớp ngụy trang được hiện thực bao bọc, trở nên rất chân thực.
Hàn Trí Tú không thể nói nàng không nhớ một chút gì, nhưng nàng thật sự nhớ không nhiều lắm. Điều duy nhất nàng nhớ là mình đã uống rất vui vẻ, còn nam nhân kia trông rất cường tráng.
Nàng cũng không biết vì sao mình lại uống nhiều như vậy. Nàng không cho rằng nam nhân đó sẽ làm gì nàng, không phải nàng cảm thấy đối phương trung thực, mà là khí chất của hắn.
Bễ nghễ?
Kiêu ngạo?
Hàn Trí Tú nói không ra.
Tóm lại, từ góc nhìn của nữ hài mà nói, Tô Bình Nam tuyệt đối không phải kẻ xấu lợi dụng người khác. Nàng rất có lòng tin đối với điểm này. Nếu không, nàng đã sớm ăn thiệt trong làng giải trí hai năm qua.
“Nha đầu chết tiệt, ngươi đang suy nghĩ gì thế?”
Xa Diên Khánh giậm chân đau khổ. Mình thì vội muốn chết, người trong cuộc lại suy nghĩ viển vông.
“Không có.”
Hàn Trí Tú nở nụ cười nũng nịu mang tính thương hiệu với người đại diện của mình, nhưng câu kế tiếp của nàng lại khiến đối phương tức gần chết: “Ta đột nhiên có chút tiếc nuối. Có lẽ chúng ta sẽ trở thành bạn thân.”
“Ngươi phải chú ý cẩn thận.”
Xa Diên Khánh cau mày: “Ngươi không thể xảy ra chuyện xấu. Nếu không, ảnh hưởng đối với tiền đồ của ngươi sẽ rất lớn. Bây giờ có hai điều. Thứ nhất, ngươi nhất định phải có một lời giải thích hợp lý cho tấm hình này.”
Nói đến đây, Xa Diên Khánh lại cảm thấy đau đầu.
Cũng không còn cách nào, góc chụp quá tốt. Nếu không phải nàng đích thân đi đón nha đầu chết tiệt này trở về, chính bản thân nàng cũng cảm thấy hoài nghi hai người có phải là tình nhân hay không.
Hai người trong tấm ảnh dựa sát vào nhau. Mặc dù lưng của nam nhân thẳng tắp nhưng ánh mắt lại rất ôn nhu, còn gương mặt của Hàn Trí Tú thì đỏ bừng, biểu hiện vui vẻ không nói ra được.
“Thứ hai.”
Xa Diên Khánh nói tiếp: “Ngươi thừa nhận sai lầm với giám đốc, để giám đốc đến gặp phóng viên kia.”
Hàn Trí Tú nói: “Giám đốc nổi giận thì làm sao bây giờ? Có cần ta nói thật hay không?”
Xa Diên Khánh cười khổ: “Tấm hình còn ở đó, ai tin ngươi nói thật? Ngược lại ngươi còn bị fan hâm mộ và xã hội cho rằng không thành thật, lúc đó nó sẽ bóp chết hình tượng của ngươi.”
…
Quách Quang Diệu cung kính đưa cho nam nhân một tờ báo, biểu hiện có chút kỳ quái. Tô Bình Nam nhìn thấy bức ảnh trên trang nhất của tuần san giải trí, mắt của hắn trợn tròn.
Bất cứ nơi nào hắn đến, hắn đều có thói quen thu thập tin tức.
Một là thu thập dữ liệu, kiểm tra lỗ hổng và bù đắp những thiếu sót, hai là sử dụng các loại ý kiến để kích thích ký ức về một thời không khác ẩn giấu trong đầu hắn.
Hắn không ngờ mình lại xuất hiện trên trang nhất của một tờ báo lá cải.
“Nữ nhân này rất nổi tiếng?”
Tô Bình Nam nhìn Quách Quang Diệu, ánh mắt nghi hoặc. Đây không phải là lần đầu tiên hắn lên trang nhất sau khi uống rượu.
Quách Quang Diệu gãi đầu một cái, hiển nhiên cũng không hiểu biết nhiều về ngành giải trí. Sau khi Tô Bình Nam trừng mắt với hắn, hắn mới vội vã gọi Liễu Tương Triết thích theo đuổi minh tinh nhất trong tập đoàn Kim Môn đến.
Liễu Tương Triết có chiều cao tương đương với Đỗ Cửu, lưng hùm vai gấu. Tướng người của hắn khiến cho hắn nhìn rất hung dữ.
Tuy nhiên, hắn lại có sở thích giống với một trạch nam. Ngươi có thể tưởng tượng một nam nhân cánh tay đầy hình xăm đứng xen lẫn với một đám nữ sinh hô to tên thần tượng của mình không?
Mọi người không biết nên khóc hay cười với sở thích của hắn. Điều này cũng là lý do vì sao nhìn hắn hung hãn như vậy nhưng hắn chỉ là một tiểu đội trưởng mà thôi.
Bất luận Quách Quang Diệu, Đinh Thanh hay Lý Tử Thành, bọn hắn không dám ủy thác trách nhiệm cho người này. Bởi vì ai biết được tên gia hỏa này có vì một buổi họp fan nào đó mà làm trễ nãi công việc hay không.
Dù sao, những người hâm mộ ngôi sao cuồng nhiệt như vậy thực sự rất hiếm.
Rất nhanh Liễu Tương Triết đã đến. Hắn nhìn Tô Bình Nam mặt không thay đổi cùng với giám đốc Thôi, có vẻ e ngại.
“Chủ tịch Tô, giám đốc Thôi.”
Liễu Tương Triết cung kính cúi người chào, sau đó hắn thận trọng hỏi: “Có chuyện gì ngươi cứ việc dặn dò.”
Hắn vào tập đoàn Kim Môn đã mấy năm nhưng đây là lần đầu tiên hắn được lãnh đạo cấp cao của tập đoàn gọi riêng như vậy, sao hắn có thể không kích động chứ? Đừng cho rằng một người hâm mộ minh tinh thì không có lý tưởng nhé.
Khác với làng giải trí đại lục trong niên đại này, theo đuổi các ngôi sao ở xứ sở kim chi là một hoạt động rất tốn kém.
“Ngươi có biết người này không?”
Tô Bình Nam nhìn dáng vẻ cao lớn hung dữ của Liễu Tương Triết, rồi lại dùng ánh mắt khó tin nhìn Quách Quang Diệu. Quách Quang Diệu gật đầu, Tô Bình Nam mới ném tờ báo cho đối phương.
“Trí Tú?”
Biểu hiện của Liễu Trương Triết khiến Tô Bình Nam trước nay vẫn luôn trầm ổn suýt chút nữa té ngã. Nam nhân cao gần hai mét lại ôm lấy tim mình.
“Tô tiên sinh, đây là Trí Tú tiểu thư.”
Tô Bình Nam nhìn Liễu Tương Triết mặt mày hớn hở.
“Quả nhiên là Tô tiên sinh, ngươi có thể uống rượu với Trí Tú tiểu thư, lại còn vui vẻ đến như vậy.”
Sắc mặt Tô Bình Nam trầm xuống, Quách Quang Diệu ở bên cạnh không nhịn được chen vào nhắc nhở tên gia hỏa kia trở lại quỹ đạo: “Này, ngươi nói những gì ngươi biết về nàng là được.”
“Vâng, vâng.”
Liễu Tương Triết nói bằng giọng say mê: “Hàn Trí Tú tiểu thư tốt nghiệp đại học Seoul, là một nữ nhân tài năng, cao một mét bảy, thích vận động cũng như bảo vệ động vật.”
“Cho đến nay, nàng đã phát hành ba đĩa đơn, tất cả đều rất hay. Hơn nữa, vai diễn Ân Hi do nàng đóng chính khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy yêu mến.”
…
Liễu Tương Triết thao thao bất tuyệt, Tô Bình Nam và Quách Quang Diệu nghe đến ngẩn người.
Tô Bình Nam hiểu được vì sao Quách Quang Diệu lại không trọng dụng tên gia hỏa này. Biểu hiện tương phản với ngoại hình thật sự khiến người ta khó mà yên tâm.