Liễu Tương Triết nói rất hăng say.
Hoặc có thể nói đây là tính cách của hắn khi đề cập đến thần tượng. Tóm lại, hắn cứ thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không để ý đến biểu hiện quái lạ của hai boss.
Cũng không còn cách nào, cảm giác không hài hòa quá mạnh.
Một nam nhân có tướng mạo hung hãn, khôi ngô cường tráng lại dùng ánh mắt đê mê kể về Hàn Trí Tú, quả thật có chút quỷ dị.
Tô Bình Nam không ngừng xoa huyệt Thái Dương ngăn Quách Quang Diệu mấy lần muốn quát to. Nam nhân cảm thấy điều này có thể thực sự phản ánh điều gì đó.
Mười mấy phút sau, Liễu Tương Triết nói một câu khiến Tô Bình Nam kinh ngạc: “Cho nên, Tô tiên sinh đang hẹn hò với Trí Tú tiểu thư sao? Rất tốt, cũng chỉ có Tô tiên sinh mới xứng với Trí Tú tiểu thư.”
Lúc này, Liễu Tương Triết mới nhìn thấy ánh mắt sắp giết người của Quách Quang Diệu. Hắn lập tức hiểu ra mình đã nói cái gì, mồ hôi lạnh lập tức rịn trên trán.
Đừng quên, quy củ và đẳng cấp của tập đoàn Kim Môn rất sâm nghiêm.
“Xin lỗi giám đốc.”
Liễu Tương Triết cúi người chín mươi độ, giọng điệu chân thành: “Vừa rồi là do ta quá thô lỗ, ta đồng ý nhận trừng phạt.”
Tô Bình Nam khoát tay với Quách Quang Diệu.
Một loại gạo nuôi trăm loại người, chỉ cần không trái quy củ và phản bội, bình thường nam nhân sẽ rất bao dung. Cảnh tượng vừa rồi quả thật giống như mang bom trên người, khiến cho Tô Bình Nam lạnh lùng phải đốt xì gà mới che giấu được sự khó tin trong mắt hắn.
“Theo như những gì ngươi nói, Hàn Trí Tú tiểu thư rất nổi tiếng chứ không phải nổi tiếng bình thường?”
Tô Bình Nam thật sự không ngờ nữ hài kia lại cực kỳ nổi tiếng. Hắn còn cho rằng nàng chỉ là một diễn viên hạng xoàng mà thôi.
Thật sự có fan hâm mộ liều lĩnh vì thần tượng. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
“Đúng vậy, Trí Tú tiểu thư đứng thứ hai trong cuộc khảo sát mức độ nổi tiếng toàn quốc tuần trước. Người đứng đầu là một tiền bối thành danh nhiều năm.”
Gương mặt Liễu Tương Triết hiện lên sự kiêu ngạo, khiến cho Tô Bình Nam không nhịn được cau mày: “Độ nổi tiếng toàn quốc của nàng rất cao?”
“Vâng.”
Liễu Tương Triết hiểu ý của Tô tiên sinh, hắn trả lời rất chắc chắn.
“Ta hiểu rồi, ngươi lui xuống đi.”
Nhìn thấy Liễu Tương Triết muốn nói rồi lại thôi, Tô Bình Nam cũng không đưa ra đáp án mà hắn muốn biết nhất. Hắn chỉ muốn hỏi thăm quan hệ giữa mình và Hàn Trí Tú. Tô Bình Nam cảm thấy mình không nhất thiết phải giải thích.
Nhìn Liễu Tương Triết rời đi, ánh mắt của Tô Bình Nam không tự chủ được rơi vào tấm hình trên tờ báo.
Nói thật, hắn cũng rất bất ngờ với biểu cảm của mình trong ảnh. Không thể phủ nhận hắn và nữ hài trong ảnh rất giống một đôi.
Ánh mắt sẽ không gạt người.
Mặc dù Tô Bình Nam nhớ lúc đó mình chỉ thả lỏng uống rượu với một nữ hài ngẫu nhiên gặp mà thôi, nhưng tấm ảnh lại bại lộ một mặt trong lúc lơ đãng của hắn.
Thả lỏng.
Biểu hiện nhẹ nhõm của nam nhân trong tấm ảnh khiến hắn không dám xác định đây là mình. Thậm chí độ cong khóe miệng khiến hắn thật sự kinh ngạc.
Lúc đó hắn vui vẻ đến vậy sao?
Trạng thái vui buồn không lộ đã ăn sâu vào trong máu của hắn. Điều này khiến Tô Bình Nam nghiêm túc nhớ lại đêm qua.
Tô Bình Nam là một nam nhân kiêu ngạo và thích bạo lực. Hắn rất ít khi phát sinh chuyện gì với nữ nhân, bởi vì hắn cảm thấy không hứng thú chứ không phải hắn là một quân tử.
Ngẫm lại không có khả năng.
Làm sao nam nhân một tay điều khiển mạng lưới khổng lồ lại có thể bị ràng buộc bởi thứ mà hắn chế giễu?
“Nam ca.”
Quách Quang Diệu ở bên cạnh thận trọng lên tiếng: “Ta cảm thấy nữ hài này không tệ. Nàng chỉ là một minh tinh thôi mà, ngươi muốn có cũng không khó.”
Quách Quang Diệu tính tình tàn nhẫn cho rằng không bao giờ có tình yêu. Trong mắt hắn, mỹ nữ là một nguồn tài nguyên. Có thể khiến cho lão đại yên tĩnh như vậy, chứng tỏ nữ hài này có giá trị.
Về phần có phải là tình yêu hay không, nó chỉ là chuyện nhảm nhí.
Hiện tại Cẩm Tú càng lúc càng khổng lồ. Hàng lông mày của lão đại rất ít khi giãn ra, ngay cả hơi thở trên người hắn cũng trở nên nặng nề, khiến cho rất nhiều người bên cạnh cảm thấy khó thở.
Nhưng hắn là con người chứ không phải máy móc.
“Độ thân thiện quốc dân.”
Tô Bình Nam lẩm bẩm vài câu, sau đó cười ha hả, vỗ vai Quách Quang Diệu: “Ta không phải tên ngốc đọc sách đạo đức nhiều đến váng đầu. Ta thích tất nhiên sẽ lấy.”
Kiến trúc thượng tầng?
Tô Bình Nam không e ngại. Còn giở trò, Kim Môn do Cẩm Tú khống chế đã là một tổ chức siêu cấp. Cái mà hắn lo lắng là dân chúng.
Người dân nước này có lòng tự trọng và mặc cảm một cách vô lý. Ở một thời không khác, sau khi tập đoàn tài phiệt Samsung giành được cổ phần chi phối từ Phố Wall đã gây ra một cuộc bạo loạn lớn, cũng chỉ có nước Mỹ mới có thể ép xuống được.
Nhưng Cẩm Tú có cái gì?
Nhìn từ điểm này, Tô Bình Nam hiểu được con đường của mình dài dằng dặc.
…
Hàn Thi Hiền thậm chí không biết mình bước ra khỏi Nhà Xanh như thế nào. Trợ lý Tiểu Kim chưa từng nhìn thấy tổ trưởng thất hồn lạc phách đến như vậy.
“Kết quả thế nào?”
Bảy tám trợ lý xông đến, ánh mắt người nào cũng ánh lên hy vọng.
Trong nhận biết của bọn hắn, chỉ cần lãnh đạo cấp cao ra tay, chưa chắc sẽ thua.
“Đổi giày đi, tổ trưởng.”
Tiểu Kim cúi người, đặt đôi giày thể thao của Hàn Thi Hiền xuống dưới chân. Hành động này khiến ánh mắt của Hàn Thi Hiền bình tĩnh lại.
“Đám ngu ngốc kia không có cách gì.”
Ánh mắt của nữ nhân trở nên khác hẳn, nhìn những người mà nàng tin tưởng: “Chúng ta phải nghĩ cách khác.”
“Cách gì?”
Các thành viên trong nhóm lập tức ngẩng đầu lên.
“Vạch trần chân tướng. Vốn phi chính phủ H đã tham gia vào thị trường. Nó sẽ không lưu lại doanh nghiệp đầy triển vọng cho đất nước chúng ta và đảng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Lần đầu tiên, nữ nhân thể hiện tài năng của mình trong lĩnh vực chính trị.