“Lên xe, trở về.”
Nữ nhân giống như một đấu sĩ: “Ta muốn tất cả các quỹ dao động. Chỉ bằng cách hiển thị số liệu chi tiết nhất, ta mới có thể khiến đám tài phiệt đó hiểu được tầm quan trọng của vấn đề!”
Hàn Thi Hiền đã đưa ra quyết định của mình. Nàng hiểu, có lẽ nàng sẽ thịt nát xương tan nhưng nàng nhất định phải thẳng tiến không lùi.
Những lời đầu tiên của Hàn Thi Hiền sau khi lên xe giống như sét đánh bên tai cấp dưới của nàng.
“Ta đã nhận được dữ liệu duy nhất hữu ích cho chúng ta tại cuộc họp, đó là dự trữ ngoại hối của chúng ta thấp hơn nhiều so với giới hạn đỏ chín tỷ đô la.”
Cấp dưới của nàng đều là tinh anh tài chính, bọn hắn hiểu dưới chín tỷ sẽ xảy ra chuyện gì.
Điều này có nghĩa toàn bộ xứ sở kim chi sẽ không thể đảm bảo thanh toán cho bất kỳ doanh nghiệp xuất nhập khẩu nào, nói cách khác, hoạt động xuất nhập khẩu của đất nước này bị đình trệ!
“Cụ thể là bao nhiêu?”
Tiểu Kim kinh ngạc đến mức thậm chí nàng không dùng kính ngữ.
“Sáu tỷ, thậm chí thấp hơn.”
Hàn Thi Hiền đưa ra phân tích của riêng mình: “Đất nước vĩ đại của chúng ta có thể hỗ trợ tối đa năm ngày kể từ khi phá sản.”
…
“Có thể làm việc.”
Tô Bình Nam cúp điện thoại sau khi nói chuyện với Triệu Trấn Vũ, mỉm cười nói với Tần Tử Khâm vẫn đang chờ tin tức: “Quả nhiên bọn hắn lựa chọn im lặng, tất cả đều không thay đổi.”
Tần Tử Khâm gật đầu, giọng điệu bình tĩnh mang theo chút lạnh lùng: “Một trong bốn con rồng nhỏ, tích lũy mấy chục năm. Bọn hắn rất đáng bị cướp đoạt.”
Đúng vậy, là cướp đoạt.
Hành vi tài chính này trong mắt giới thượng lưu như tài chính Cẩm Tú là một vụ cướp trắng trợn. Tất nhiên, bọn hắn thích dùng một từ khác để miêu tả hơn.
Cướp đoạt.
Nữ nhân bước xuống lầu, Đinh Thanh vẫn luôn chờ ở dưới lầu đích thân mở cửa xe cho nàng.
Đinh Thanh hiểu qua lần này, tập đoàn Kim Môn sẽ trở thành đẳng cấp hàng đầu ở đất nước này. Khoảng cách bài vị của ba hắn cách Trung Võ Đường mà boss cam kết càng lúc càng gần.
…
Bất cứ lúc nào cũng không thiếu người thông minh.
Doãn Minh Thiện chính là một người trong số đó.
Là giám đốc bộ phận tín dụng của ngân hàng số 1, một trong bảy ngân hàng thương mại lớn ở xứ sở kim chi, chàng trai này thực sự đang sống một cuộc sống sung túc, có mức lương không tệ và mối quan hệ cá nhân rất tốt.
Sở dĩ hắn có được vị trí này là nhờ có một đôi mắt quan sát chi tiết cực tốt, khứu giác nhạy bén, luôn biến chúng thành hành động.
Đây là một buổi sáng rất bình thường.
Doãn Minh Thiện nhìn thấy khách hàng vay lớn nhất của ngân hàng, tập đoàn Kim Môn bước vào phòng của sếp, hắn không khỏi tò mò.
Ánh mắt hắn tỏa sáng, ngửi thấy mùi phát tài. Hắn vội vàng đẩy công việc của mình cho người khác, chủ động giúp thư ký của sếp đang bận rộn.
Sở dĩ hắn làm như vậy là vì hắn cực kỳ bội phục tập đoàn Kim Môn. Thậm chí hắn cho rằng người quản lý của tập đoàn có được khứu giác thương nghiệp vô cùng tuyệt vời.
Doãn Minh Thiện bưng một tách café chờ bên ngoài phòng khách, trong đầu chỉnh sửa lại toàn bộ những tin tức liên quan đến tập đoàn Kim Môn.
Tập đoàn Kim Môn là một doanh nghiệp toàn diện có bối cảnh nước Mỹ.
Đương nhiên, đây chỉ là tuyên bố chính thức.
Mọi người đều ra ngoài kiếm sống, bọn hắn đã sớm nghe nói về hành động của tổ chức bạo lực lớn nhất Busan này. Nhưng những người đó chẳng những chơi đao rất nhanh mà năng lực kiếm tiền cũng rất mạnh.
Hai thứ này kết hợp…
Không đề cập đến những thứ khác, Doãn Minh Thiện biết được những đối tượng thuộc tầng lớp như tập đoàn Kim Môn là tồn tại không thể trêu chọc.
Tập đoàn Kim Môn không những có khoản vay khổng lồ ở ngân hàng Daewoo, mà còn vay không ít ở các ngân hàng khác.
Số lượng cũng rất lớn.
Tất nhiên, Doãn Minh Thiện không quan tâm liệu đối phương có thể trả tiền đúng hạn hay không.
Thứ nhất, trời sập xuống có người bên trên đỡ lấy. Cho dù có xảy ra vấn đề cũng chẳng liên quan đến một quản lý nho nhỏ như hắn.
Thứ hai, tập đoàn Kim Môn đã kiếm được bộn tiền.
Doãn Minh Thiện biết một chút hướng đi dòng tiền của tập đoàn Kim Môn. Đây cũng là lý do vì sao hắn cảm thấy tò mò khi những người kia đến đây.
Hắn nhớ rất rõ các khoản vay khổng lồ của tập đoàn Kim Môn đều được đưa vào thị trường để mua đô la Mỹ.
Tỷ giá hối đoái là bốn trăm won cho một đô la Mỹ.
Hiện tại thì sao?
Tỷ giá hối đoái của một đô la Mỹ là chín trăm tám mươi lăm won. Nói cách khác, những người này chỉ trả một khoản tiền lãi không đáng kể, sau đó kiếm gấp đôi lợi nhuận.
Nhưng chưa hết.
Theo xu hướng tỷ giá hối đoái hiện tại, đồng won có thể sẽ tiếp tục giảm, thậm chí vượt qua ngưỡng sinh tử một ngàn hai trăm.
Vào thời điểm đó, lợi nhuận mà tập đoàn Kim Môn kiếm được từ tỷ giá hối đoái sẽ tăng gấp ba lần!
…
“Minh Thiện, vào đi.”
Chủ tịch vừa cười vừa nói, hiển nhiên tâm trạng không tệ.
Doãn Minh Thiện khom người bước vào. Hắn nhìn thấy một nữ nhân ngồi chính giữa, thậm chí giám đốc Đinh Thanh mặt sẹo dọa người cũng phải đứng nghiêm đằng sau.
“Người này có thể là người quản lý chân chính của tập đoàn Kim Môn.”
Doãn Minh Thiện vừa suy đoán thân phận của Tần Tử Khâm vừa đặt tách café trước mặt nàng.
Ánh mắt lơ đãng quét qua phần văn kiện đang mở ra.
“Sách hướng dẫn sản phẩm tùy chọn.”
Bảy chữ đậm màu đen khiến một số ý tưởng lóe lên trong đầu Doãn Minh Thiện trong giây lát rồi biến mất.
Tần Tử Khâm nhận tách café, chậm rãi nhấp một ngụm rồi chủ động đưa tay: “Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Chủ tịch Lý mỉm cười bắt tay Tần Tử Khâm, cực kỳ vui vẻ. Khi đoàn người tập đoàn Kim Môn rời đi, hắn không nhịn được cười ha hả.
“Những kẻ này là một đám ngu xuẩn, não chỉ toàn là cơ bắp.”
Chủ tịch nhìn Doãn Minh Thiện đang khom người chờ phân phó, mỉm cười nói: “Minh Thiện, ngươi biết không, những người kia đã mua quyền tùy chọn trên thị trường chứng khoán và tỷ giá hối đoái.”
Chủ tịch Lý cười vui đến mức nói chuyện có chút lắp bắp: “Bọn hắn sẽ phải trả giá đắt cho hành động này.”