“Ta có thể xem qua một chút không?”
Doãn Minh Thiện bắt lấy cơ hội đưa ra thỉnh cầu có thể thay đổi cuộc đời của hắn.
“Đương nhiên, ngươi có thể nhìn xem đám người kia ngu xuẩn đến cỡ nào.”
Chủ tịch Lý xua tay, xem như đồng ý.
“Bọn hắn đang bán khống, ta có thể hiểu được bọn hắn muốn kiếm tiền.”
Nam nhân nói tiếp: “Nhưng bọn hắn cho rằng quốc gia này sẽ phá sản?”
“Đồ ngốc.”
Chủ tịch Lý đang đắc chí đưa ra định nghĩa về tập đoàn Kim Môn.
Chủ tịch Lý không nhìn thấy vẻ mặt Doãn Minh Thiện như có điều suy nghĩ, vẫn đang đắm chìm trong vụ giao dịch khổng lồ trong tương lai, tiếp tục cười ha hả: "Thị trường tư bản chính là như vậy, không thể cứ tăng mãi. Chúng ta đã sống sót sau cuộc khủng hoảng dầu mỏ vào những năm 1980, cuộc khủng hoảng tài chính…”
Doãn Minh Thiện không nói gì.
Hắn hoàn toàn bị sốc, thậm chí không thể suy nghĩ.
Một giao dịch tương lai trị giá sáu nghìn tỷ won, nếu thị trường tài chính thực sự đi xuống theo xu hướng mà đối phương dự đoán, thì đây là một giao dịch sản phẩm tương lai và hắn sẽ thu được khoản lợi nhuận khổng lồ mà hắn thậm chí không thể tưởng tượng được!
Chỉ là số tiền này sẽ nhiễm bao nhiêu máu tươi cũng khó nói. Doãn Minh Thiện chẳng phải người thích sạch sẽ.
Hắn thấy thế giới vốn mạnh được yếu thua. Bản chất của thị trường tài chính là săn mồi, chẳng trách được người khác.
Một ghi chú về nội dung của hợp đồng khiến hắn cau mày. Tại sao lại là cái này?
Quyền ưu tiên mua trái phiếu thế chấp của tập đoàn Lotte?
Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu hắn. Hắn là người thông minh, tập đoàn Lotte là khách hàng lớn của ngân hàng số 1, hắn đã từng nghiên cứu về nó.
Cho nên, hắn không lạc quan về việc Lotte theo đuổi mục tiêu mở rộng quy mô lớn một cách mù quáng.
Việc mở rộng nhanh đến mức tập đoàn khổng lồ này đã sử dụng phương thức chấp nhận thanh toán và thế chấp một lượng lớn vốn cổ phần để phát triển.
Hành động này có vấn đề hay không?
Có.
Một khi thị trường tài chính biến động, ngoại trừ ở quốc gia mà các tài phiệt một tay che trời như ở xứ kim chi ra, ở bất kỳ quốc gia nào có thị trường vốn trưởng thành, tỷ lệ nợ của Lotte đều có thể đón con mắt tò mò của các chiến binh áo đen.
Rất nguy hiểm.
Hiện tại, tập đoàn bạo lực lớn nhất Busan đang lên kế hoạch tấn công gã khổng lồ này?
Cảm giác được chứng kiến lịch sử khiến Doãn Minh Thiện run lên vì kích động, đến mức hắn không nghe được gã cấp trên đầu heo thăng thức dựa vào em gái kia đang nói cái gì.
“Giám đốc Doãn, giám đốc Doãn…”
Nhìn cấp dưới không có phản ứng, sắc mặt chủ tịch Lý trầm xuống. Trong lúc hắn vui vẻ nhất, người này lại thất thần. Hành động này cực kỳ không tôn trọng hắn.
Xem ra, phải cảnh cáo đối phương rồi.
Doãn Minh Thiện không còn tâm tư nịnh nọt đối phương, thất hồn lạc phách bước ra khỏi phòng họp.
…
“Ân Trạch, mau mang toàn bộ tư liệu của tập đoàn Kim Môn đến đây cho ta.”
Doãn Minh Thiện dặn dò cấp dưới một câu rồi trở lại bàn làm việc, bắt đầu bận rộn với công việc.
Hắn muốn phân tích xem phán đoán của tập đoàn Kim Môn có đúng hay không, nếu phán đoán của đối phương thực sự đúng, đây là cơ hội ngàn năm có một để mở ra một cuộc đời mới.
Tập đoàn Kim Môn.
Danh tiếng của công ty có phần bí ẩn này bị nhiều đồng nghiệp cho là không tốt lắm, dù sao cũng có rất nhiều người tránh xa các tổ chức bạo lực.
Nhưng theo quan điểm của Doãn Minh Thiện, tập đoàn này có một sức hấp dẫn lạ thường.
Tất nhiên, không phải về mặt bạo lực.
Từ nhỏ, Doãn Minh Thiện vốn là một học sinh giỏi và ngoan ngoãn, luôn giữ khoảng cách với việc đánh nhau giết chóc. Điều thực sự thu hút hắn là khứu giác và cách bố trí tài chính của tập đoàn này.
Với việc xem xét một lượng lớn tài liệu, phần nổi của tảng băng chìm trong kế hoạch khổng lồ của tập đoàn Kim Môn bắt đầu hiện ra trước mắt Doãn Minh Thiện.
Lượng vốn cho vay thế chấp có thể được mô tả là khổng lồ đã được đầu tư vào thị trường ngoại hối từ rất sớm. Không chỉ vậy, tập đoàn Kim Môn dường như đã mua lại các quyền chọn thế chấp của một số công ty chất lượng cao.
Để chứng minh cho phỏng đoán của mình, Doãn Minh Thiện đã gọi điện liên tiếp cho vài đồng nghiệp. Quả nhiên sau khi hứa hẹn một số điều kiện, Doãn Minh Thiện đã nhận được một tin tức mà hắn mong đợi nhưng vẫn rất sốc và không thể giải thích được.
Tập đoàn Kim Môn không chỉ đánh cược sản phẩm với một ngân hàng, mà với năm ngân hàng khác, bao gồm cả ngân hàng số 1.
Tổng số tiền lên tới hơn ba mươi nghìn tỷ won, có thể nói rằng tập đoàn Kim Môn đang đánh cược dựa vào sự giàu có của mình.
Bọn hắn dường như rất quan tâm đến vốn chủ sở hữu của Lotte và LG. Tập đoàn đang làm vua ở Busan này thực sự sẽ nuốt chửng năm nhà tài phiệt hàng đầu sao?
Bọn hắn biết chắc mình sẽ thắng, cho rằng bọn hắn có thể chống lại áp lực từ mọi phía sau khi nuốt chửng các tài phiệt?
Doãn Minh Thiện im lặng một lúc lâu, chậm rãi nhưng kiên quyết lấy tờ giấy viết thư từ ngăn kéo ra.
Vừa đặt bút viết, hai chữ hiện lên trên mặt giấy.
Từ chức.
…
Tô Bình Nam không biết rằng cơn bão thời không mà hắn thổi đã vô tình liên quan đến một con bướm nhỏ, lúc này hắn đang gặp Phác Thái Nhật.
“Tô tiên sinh, gần đây ta đã nhận được rất nhiều đánh giá, bọn hắn không hài lòng về công việc của ta tại Busan.”
Phác Thái Nhật đã hoàn toàn gia nhập vào tài chính Cẩm Tú, biểu hiện của hắn lúc này có hơi căng thẳng: “Hàn Cường Thực đã có những phát ngôn bừa bãi về công việc của ta, nói có hai thanh tra dưới quyền của ta đã chết. Hắn đang định dùng cái cớ quản lý bất lực để đẩy ta xuống dưới.”
“Ta tìm ngươi cũng vì chuyện này.”
Tô Bình Nam gõ vào mặt bàn đá, ánh mắt ung dung: “Nếu muốn khống chế mọi thứ một cách lâu dài ổn định, như vậy kẻ hai lòng không thể ở lại, sẽ có vô số phiền phức.”