Tô Bình Nam đi rồi, chỉ để lại Lục Viễn ở Hồng Kông. Lục Viễn thật sự hạ quyết tâm, thời gian hắn ở cùng Tô Bình Nam quá ngắn, bây giờ cơ hội đang ở ngay trước mắt, kiểu gì hắn cũng phải nắm chặt.
Khi tiếp xúc với công việc bảo an, hắn mới phát hiện nội dung cần học quá nhiều, không thể học xong trong một thời gian ngắn, vì vậy hắn dứt khoát xin ở lại mấy tháng.
Trương Đồng vui quên lối về, tự cho rằng mình lại lập công lớn, cũng hí hửng chạy đi xin ở lại. Khỏi cần nghĩ cũng biết hắn bị từ chối, trên máy bay hắn ủ rũ nhường nào.
Sau khi đoàn người xuống máy bay, đám Tô Văn Văn, Quách Quang Diệu đến đón.
Một hàng ô tô dài miên man khiến người qua kẻ lại ở sân bay liên tục nhìn ngó, đoán già đoán non đó là nhân vật tai to mặt lớn nào.
Vu Chính nhìn dàn thuộc hạ đông nghịt của Tô Bình Nam, cuối cùng buông lời cảm thán: "Tô tổng, Thiên Nam là của ngươi rồi."
Tô Bình Nam ngồi trong chiếc xe Rolls-Royce, phía trước là con xe Mercedes-Benz của Tô Văn Văn mở đường. Tô Bình Nam nhìn tập tài liệu Quách Quang Diệu đang cầm mà nhức hết cả đầu. Trong chuyến đi Hồng Kông lần này, hắn cảm thấy ê-kíp của mình vẫn còn đơn giản quá.
Cơ cấu của tập đoàn quá lớn, dự án quá nhiều, cho dù tâm phúc có tiến bộ nhanh đến mấy thì vẫn thiếu nhân tài. Cho tới nay, nhóm cấp dưới này tuyệt đối trung thành tận tâm, nhưng mang đậm dấu vết của kiếp trước. Có không ít hán tử bưu hãn giỏi đánh giết, nhưng chẳng có mấy tinh anh phái học thuật chính thống.
Tô Bình Nam cảm thấy mình đã lăn lộn đến vị trí này rồi mà ngay cả thư ký cũng không có, rất nhiều chuyện dẫn tới hiệu suất làm việc không cao.
"Nghĩ là làm" là phong cách của Tô Bình Nam, vì vậy hắn quyết định tuyển dụng nhân tài.
Không chỉ thư ký, mà hắn còn cần nhân tài ở mọi lĩnh vực. Bây giờ chỉ mới bắt đầu, tương lai còn rất nhiều cơ hội, trở thành người đứng đầu Thiên Nam không phải mục tiêu của hắn.
Ngày hôm sau, quảng cáo tuyển dụng của tập đoàn Cẩm Tú trên báo che trời rợp đất.
Trong đó có một bài đăng gây chú ý nhất.
Tập đoàn Cẩm Tú tuyển dụng thư ký văn phòng.
Tin tức này vừa xuất hiện, số người báo danh nhiều đến nỗi phòng tài nguyên và nhân lực của Cẩm Tú tròn mắt sững sờ.
Tô tổng của tập đoàn Cẩm Tú tuyển thư ký, chưa nói người ngoài xã hội nghĩ như thế nào, nhân viên trong nội bộ tập đoàn đã kích động rồi.
Tô tổng tuyển thư ký, nhỡ đâu người thân của mình được chọn thì chẳng phải mình cũng phất lên theo hay sao?
Hơn nữa, ai ai cũng biết gia nghiệp của Tô tổng lớn nhường nào, nhưng đừng quên Tô tổng vẫn còn độc thân đấy.
Độc thân là trọng điểm, tất cả mọi người đều hiểu điều này.
Tô Bình Nam chưa từng mắc sai lầm, nhưng lần này hắn đã sai. Thuộc tính may mắn của Trương Đồng ngày càng tăng, Tô Bình Nam nghiễm nhiên cho rằng lần này Trương Đồng cũng mang lại vận may cho mình như mọi khi, cho nên hắn điều động Trương Đồng đến phòng tài nguyên và nhân sự đang đối mặt với hỏa lực, giúp đỡ chọn người thích hợp từ hai nghìn sáu trăm hồ sơ.
Phòng tài nguyên và nhân có tròn ba mươi người, ai nấy đều mắt chữ A mồm chữ O.
Chọn thế nào?
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào Trương Đồng. Đây là đại tướng do Tô tổng đích thân điều động, đương nhiên đến lúc mấu chốt sẽ do hắn quyết định.
Trương Đồng vẫn chưa tỉnh lại từ trong giấc mộng vàng son ở Hồng Kông.
Thư ký ấy à, có việc thì thư ký làm, không có việc... mọi người hiểu ý của lão đại rồi.
Đại thần Trương Đồng chẳng ngó ngàng đến bằng cấp, chỉ xem ảnh chụp và chiều cao.
Tốc độ lập tức tăng vọt, mới một ngày ngắn ngủi mà hồ sơ thông qua vòng sơ tuyển đã đặt trên bàn của Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam nhìn đống ảnh chụp mỹ nữ, ngu người luôn.
Văn Tiểu Địch cũng đọc được bản tin quảng cáo tuyển dụng trên báo, thấy tập đoàn Cẩm Tú tuyển thư ký văn phòng đổng sự trưởng, tức thì động lòng.
Không phải nàng động lòng với chức vị, mà là người. Nàng từng gặp Tô Bình Nam, cũng biết Tô Bình Nam.
Lần đầu tiên nàng nghe thấy cái tên Tô Bình Nam là qua lời kể của ba mình.
"Lý Cương tiêu đời rồi."
Ba của Văn Tiểu Địch và Lý Cương làm việc trong cùng một hệ thống. Sau khi uống vài chén rượu, hắn có phần cảm khái, kể lại đầu đuôi vụ Lý Cương.
Lúc đó Văn Tiểu Địch nghe còn tưởng Tô Bình Nam là một lão già, cảm thấy người này thật ác độc.
Lần thứ hai nhìn thấy Tô Bình Nam là ở quán bar, khi Tô Bình Nam đi ngang qua hung thủ giết người, vẻ bình tĩnh và lạnh lùng của hắn khiến nàng không khỏi sợ hãi.
Đây mới là nam nhân! Lúc ấy nàng vẫn chưa biết chàng trai này là ai.
Sau đó tin tức rầm rộ, hai hình tượng lập tức lồng vào nhau trong đầu nàng.
Một thư ký văn phòng thôi mà, Văn Tiểu Địch rất có lòng tin.
Nàng xinh đẹp đến mức nào? Chỉ một việc này thôi đã đủ nói rõ: hiện tại nàng đã là nghiên cứu sinh năm hai nhưng vẫn chiếm vị trí hoa khôi của đại học Thiên Đô, có thể thấy giá trị nhan sắc của nàng.