Chỉ có thể trách góc chụp quá tốt. Hiện tại Hàn Trí Tú có giải thích thế nào cũng không xua tan được nghi ngờ của mọi người. Muốn tháo chuông thì phải tìm người thắt chuông.
Như vậy, nàng phải tìm nam nhân đó, tổ chức họp báo để làm rõ mọi chuyện có vẻ là cách tốt nhất.
“Oni.”
Nhìn Xa Diên Khánh không ngừng líu lo, Hàn Trí Tú chỉ có thể dùng tuyệt chiêu, bắt đầu mỉm cười thật tươi với đối phương. Chiếc mũi nhăn lại, hàm răng trắng noãn kết hợp với đường cong khuôn miệng đúng chuẩn thực sự khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Quả nhiên, chiêu bài nụ cười ngọt ngào của Hàn Trí Tú đã khiến Xa Diên Khánh mềm lòng im miệng lại.
“Có tìm được người không?”
Hàn Trí Tú thở phào nhẹ nhõm, lập tức chuyển sang chủ đề khác.
“Vẫn chưa có tin tức, nhưng rất nhanh sẽ có thôi.”
Xa Diên Khánh trả lời, biểu hiện rất có lòng tin: “Xa Phạm Tái là thám tử tư nổi tiếng nhất ở Seoul, văn phòng thám tử tư của hắn chưa bao giờ thất bại trong việc tìm người.”
Như thể cảm nhận được điều gì đó, điện thoại đột ngột đổ chuông trước khi nữ nhân nói xong.
“Có tin tức rồi.”
Nhìn vào số trên ID người gọi, nữ quản lý nhanh chóng kết nối.
Dưới ánh mắt chờ đợi của Hàn Trí Tú, biểu hiện của Xa Diên Khánh rất kỳ lạ, liên tục nhướng mày, nhưng cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống.
“Thế nào?”
Hàn Trí Tú nãy giờ không dám lên tiếng nhìn Xa Diên Khánh cúp điện thoại, vội vàng hỏi.
“Kỳ lạ thật.”
Vẻ mặt của Xa Diên Khánh hiện lên sự nghi hoặc: “Đối phương đồng ý bồi thường gấp đôi cũng không muốn tiếp tục điều tra. Hơn nữa, bây giờ Xa Phạm Tái đang ở bệnh viện.”
“Bệnh viện?” Hàn Trí Tú nghi hoặc hỏi lại.
“Không được, điều tra nhất định có manh mối. Chúng ta lập tức đến bệnh viện.”
Xa Diên Khánh hạ quyết tâm.
…
Xa Diên Khánh đã đoán đúng.
Đúng vậy, Xa Phạm Tái đã điều tra được Tô Bình Nam.
Hoạt động ở Seoul đã lâu, cho nên Xa Phạm Tái có mạng lưới quan hệ nhất định ở các bộ phận liên quan. Huống chi, hắn còn rất có nghề.
Bởi vì Hàn Trí Tú đã chi một số tiền rất lớn, hắn tất nhiên phải dốc hết sức mà làm. Hắn tìm một người bạn trong hệ thống giao thông và lấy được đoạn băng ghi hình camera giao lộ duy nhất gần cửa hàng thịt nướng.
Trong gần sáu giờ theo dõi, cuối cùng hắn cũng đã phát hiện vị khách chụp trong tấm ảnh ở núi Busan có chút tương tự với nam nhân mà hắn cần tìm.
Vì thế, Xa Phạm Tái hào hứng bắt đầu lần theo manh mối. Vốn dĩ theo dự tính của hắn, sự việc không khó. Có manh mối này, hắn hẳn rất nhanh sẽ tìm ra người.
Ban đầu, mọi thứ đều rất thuận lợi.
Người lái xe taxi cũng nhớ rõ ràng vị trí mà khách hàng lên xe bus. Xa Phạm Tái lập tức cầm tấm ảnh bắt đầu hỏi xung quanh. Nhưng Tô Bình Nam là ai chứ?
Không đề cập đến tính cách cuồng vọng, kiêu ngạo, hung tàn, đặc điểm lớn nhất của hắn là cẩn thận. Hơn nữa, trải qua nhiều lần sống chết, hệ thống bảo an bên cạnh nam nhân cực kỳ nghiêm mật.
Thế là, tập đoàn Kim Môn lập tức phát hiện Xa Phạm Tái không ổn. Ngay khi hắn cố gắng liên hệ với bộ phận liên quan của Busan để lấy một số thông tin về địa điểm lên xe của Tô Bình Nam, mọi thông tin liên quan đến Xa Phạm Tái đã được đặt lên bàn của Tô Bình Nam.
Nam nhân cau mày, sau khi nhận ra đó chỉ là thám tử tư chứ không phải nhằm vào mình, hắn bỏ lại một câu.
“Để giám đốc Thôi xử lý.”
Quách Quang Diệu làm việc luôn tàn nhẫn. Mặc dù không muốn mạng của đối phương nhưng dạy cho bài học vẫn không tránh được.
Vì vậy, Xa Phạm Tái đã bị một số hán tử đánh gãy hai chân trước cổng đồn cảnh sát, còn nói một câu.
“Về sau vĩnh viễn không được phép bước vào Busan.”
Đối phương không nói bất kỳ lý do nào, nhưng hành động tàn nhẫn không kiêng kỵ của đối phương đã dọa sợ Xa Phạm Tái.
Lúc này mới có khoản tiền bồi thường gấp đôi.
…
Xa Phạm Tái nằm trên giường bệnh, biểu hiện đau đớn.
Cảnh tượng đêm hôm qua khiến cho hắn sợ hãi không thôi.
Toàn bộ quá trình từ ngăn cản hắn đến nhẹ nhàng đánh gãy chân của hắn, những người đó đều lãnh đạm như đối xử với một súc sinh, không hề có bất kỳ một câu nói nhảm, chỉ để lại một câu cuối cùng.
“Về sau không cho phép ngươi đến Busan nữa.”
Nói xong, đối phương còn rất hào phóng vứt xuống một xấp tiền đủ cho hắn chữa trị, sau đó nghênh ngang rời đi.
Bất cứ ai có thể làm thám tử tư đều thông minh.
Đối phương càng nói nhẹ thì càng đáng sợ. Có lẽ đối với những người này mà nói, tính mạng thật sự là thứ có thể chà đạp.
Đối phương không nói lý do nhưng Xa Phạm Tái vẫn có thể đoán được.
Đất nước kim chi quá rộng lớn, những người duy nhất có thể thuê thám tử tư là người đến từ thành phố lớn. Hơn nữa hắn đến Busan hàng trăm lần vì lý do công việc, nhưng chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy.
Như vậy, đáp án vô cùng rõ ràng.
Mọi thứ đều xuất phát từ nam nhân đó, nam nhân chụp ảnh chung với Hàn Trí Tú.
Nếu là một thiếu niên trẻ tuổi, có lẽ Xa Phạm Tái còn hiếu kỳ điều tra đến cùng. Nhưng bây giờ?
Sớm bị xã hội mài mòn góc cạnh, hắn lập tức rút quân lặng lẽ. Biết mình không thể trêu vào thì ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không nửa lời oán giận.
Đối phương hiển nhiên coi mình là con ruồi mạo phạm uy nghiêm của bọn hắn. Thậm chí chuyện tàn nhẫn trong mắt mình đối với bọn hắn chỉ là chuyện giơ tay giơ chân mà thôi.
Hơn nữa, thái độ của hệ thống cảnh sát Busan cũng đủ nói rõ hết thảy.
Địa điểm xảy ra sự việc nằm ngay cổng làm việc của đồn cảnh sát.
Nhưng kết quả thì sao?
Biểu hiện của mọi người chỉ vẻn vẹn bốn chữ: nhắm mắt làm ngơ, bao gồm những người đã nhận không ít tiền lo lót của hắn. Như vậy, vấn đề trở nên nghiêm trọng. Thế lực đó tuyệt không phải một thám tử nho nhỏ như hắn có thể đối đầu.