Trong lòng Kim Nguyên Đấu, nàng thật sự không chán ghét thân phận tổ chức bạo lực của Lý Tử Thành thúc thúc, ngược lại còn có chút hy vọng. Nếu người tốt như thầy Khương không giúp được bọn hắn, những người được gọi là chính nghĩa đều dối trá, thế thì vì sao nàng không tin tưởng những người đó chứ?
Đối phó với đám ma quỷ đó, có lẽ chỉ có người hung ác hơn mới có thể giành chiến thắng. Không có lúc nào nữ hài tán đồng bạo lực bằng lúc này.
Suy nghĩ này không chỉ có một mình nàng.
Một hạt giống đã bắt đầu nảy mầm trong lòng các thiếu niên.
…
Mưa ở Seoul không hề nhẹ.
Bên ngoài nhà hát Opera quốc gia, Phác Thái Nhật mặc một chiếc áo khoác dài màu đen với chiếc ô màu đen. Sau lưng nam nhân là bảy tám cấp dưới đang đứng thẳng.
Rất nhiều người vội vã đi ngang qua đám người Phác Thái Nhật cũng không khỏi quay lại nhìn một chút những người này.
Nếu có người biết Phác Thái Nhật ở đây, hắn nhất định sẽ kinh ngạc đến ngoác mồm.
Không có cái gì khác.
Trong đêm mưa này, tất cả những nhân vật quyền lực thực sự trong toàn bộ hệ thống giám sát Busan đều có mặt, bao gồm Phác Thái Nhật và ba thanh tra chính Lý Đấu Ân, Nguyên Đẳng và Vương Lệ.
Chỉ có một người duy nhất xứng đáng được toàn bộ hệ thống giám sát Busan âm thầm chờ đợi trong mưa, đó là một trong ba ứng cử viên cho chức đại thủ lĩnh Kim Vĩnh Tam.
Không để cho đám người Phác Thái Nhật chờ quá lâu, Kim Vĩnh Tam tóc chải ngược, mỉm cười cùng với con gái bước ra khỏi nhà hát.
Có thể thấy được hắn rất thận trọng. Mặc dù Phác Thái Nhật đã lựa chọn địa điểm rất vắng vẻ nhưng hắn vẫn giấu mình trong chiếc dù lớn màu đen.
“Tin tức rất linh thông.”
Kim Vĩnh Tam mỉm cười: “Hôm nay là sinh nhật đứa con gái út của ta, ta khó có lúc được thoải mái ở bên người nhà của mình, thế nhưng ngươi lại có thể tìm đến cửa.”
Nhìn đám người đứng trong mưa, nụ cười của nam nhân càng thêm bỉ ổi.
Hắn là lão chính khách, đương nhiên hắn hiểu mục đích của những người này.
Không có gì khác.
Đứng đội và trao đổi lợi ích trần trụi. Nhưng đây là một chuyện tốt. Bắt đầu từ thời điểm những người này đứng trước mặt hắn, mọi người đã có vinh cùng hưởng, có họa cùng chia.
“Xin lỗi vì đã quấy rầy thời gian của ngươi và con gái.”
Phác Thái Nhật cúi đầu trong mưa, đưa một túi hồ sơ được bịt rất kỹ cho đối phương: “Nhưng chúng ta sẽ trợ giúp ngươi chiến thắng đối thủ.”
Kim Vĩnh Tam tiếp nhận túi hồ sơ, nhìn nội dung bên trong, sau đó bật cười.
“Quả nhiên là chánh thanh tra Phác. Có những thứ này, thời gian của hai người kia sẽ không còn được thoải mái nữa.”
“Cảm ơn ngươi đã khích lệ.”
Thái độ của Phác Thái Nhật đủ khiêm tốn: “Tất cả chúng ta đặt cược hết lên ngươi.”
“Ta hiểu quy củ.”
Kim Vĩnh Tam chậm rãi lên tiếng: “Hai năm, ta hứa sẽ đưa ngươi lên vị trí cao nhất của bộ phận chiến lược, nhưng…”
Nam nhân cáo già lên tiếng: “Các ngươi là người Busan, không biết các ngươi có quyền khống chế truyền thông Hán thành hay không?”
“Chúng ta sẽ chứng minh năng lực của mình.”
Phác Thái Nhật lên tiếng: “Hy vọng ngài sẽ cảm thấy hài lòng.”
“Ta sẽ chờ tin tức tốt của chánh thanh tra Phác.”
Kim Vĩnh Tam mỉm cười trả lời.
Những hạt mưa to bằng hạt đậu lấp đầy khoảng không giữa trời và đất, nhiều công nhân ca đêm vội vàng băng qua đường, có lẽ bọn hắn sẽ không bao giờ nghĩ đến…
Có người đang thao túng mọi thứ bên cạnh bọn hắn.
…
Xứ sở kim chi là một nơi nhỏ bé về mặt lãnh thổ, đương nhiên mọi nguồn lực sẽ tập trung ở những thành phố thịnh vượng nhất.
Vì vậy trong thời kỳ này, Seoul là trung tâm tài chính và chính trị chính cống. Bọn hắn nhìn người ngoài, bao gồm người ở thành phố đứng thứ hai là Busan đều có cảm giác kẻ bề trên nhìn kẻ bên dưới.
Sự phân biệt đối xử về mặt địa lý luôn tồn tại.
Đây là lý do tại sao Kim Vĩnh Tam lại đưa ra nghi ngờ. Hắn không cho rằng hệ thống giám sát của Busan có thể ảnh hưởng đến các phương tiện truyền thông lớn ở Seoul.
Chính trị là trao đổi.
Trưởng phòng phòng chiến lược là một nhân vật quan trọng trong tập đoàn lợi ích. Nếu ngươi muốn có được vị trí này, ngươi nhất định phải có được sự hỗ trợ đặc biệt.
Đây cũng là một bài thi mà Kim Vĩnh Tam giao cho Phác Thái Nhật.
Trên đời này không có chuyện gì mà tiền không làm được. Huống chi tập đoàn Kim Môn hoặc Tô Bình Nam, cả hai đều có rất nhiều tiền. Khi của cải kết hợp với bạo lực thì sức mạnh sẽ rất kinh người.
Ánh nắng ban mai rực rỡ che đi mưa gió đêm qua.
Kim Vĩnh Tam rất chú trọng đến việc giữ gìn sức khỏe. Sau khi chạy bộ được năm kilomet, hắn mua tờ Quang Minh Nhật Báo, tờ báo có số lượng phát hành lớn nhất ở Seoul.
Nhìn chứng cứ vô cùng xác thực về vụ bê bối liên quan đến đối thủ trên trang nhất, Kim Vĩnh Tam nở nụ cười hài lòng.
Hắn cầm điện thoại lên.
“Chánh thanh tra Phác, ta biết có một nhà hàng thịt nướng, khung cảnh rất trang nhã, lại có vị trí vắng vẻ. Nếu trưa mai ngươi có thời gian, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Kim Vĩnh Tam biểu đạt thái độ của mình.
Đầu dây bên kia, Phác Thái Nhật trả lời rất dứt khoát: “Tiên sinh, đây là vinh hạnh của ta.”
“Ta còn có một việc cần chánh thanh tra Phác kiểm tra lại.”
Kim Vĩnh Tam mỉm cười nói: “Rất đơn giản, không biết chánh thanh tra Phác có đồng ý hay không?”
Các chính trị gia luôn đủ thực tế.
Sau khi phát hiện ra nguồn năng lượng tiềm ẩn của Phác Thái Nhật, Kim Vĩnh Tam biết đã đến lúc phải ghi công cho đối phương.
…
Không vui vẻ như Kim Vĩnh Tam, Hàn Trí Tú chỉ cảm thấy tâm trạng của mình thật tồi tệ. Sau khi đọc tin tức buổi sáng, nữ hài ngây ra.
Đương nhiên, người đại diện vẫn đang líu lo không ngừng bên cạnh. Điều này lại càng khiến Hàn Trí Tú thêm lo lắng.
Hiện tại, tình huống quả thật có chút không tốt lắm.
D Agency (tạp chí lá cải lớn nhất xứ sở kim chi) không chịu buông tha, hàng loạt phóng sự ăn theo dường như đang liều mạng kích động sự chú ý của công chúng đối với nàng.
Từng trang đều dạt dào cảm xúc, mỗi tiêu đề đều gây sốc.
“Nữ thần quốc dân đùa bỡn tình cảm của fan hâm mộ…”
“Tại sao không thừa nhận? Đây là ức hiếp người. Kẻ bất lương nên quỳ xuống xin lỗi.”