Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên. Trần Kế Hoa giật mình giống như con thỏ bị hù dọa. Một lúc lâu sau, hắn mới bình ổn lại hô hấp, lên tiếng hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Có người muốn ta đưa thứ này cho ngươi.”
Người vợ mở cửa, nhìn người chồng sắc mặt tái nhợt, lập tức hỏi: “Ngươi cảm thấy không khỏe sao, có cần đi bệnh viện không?”
“Không cần đâu.”
Trần Kế Hoa lắc đầu, tiếp nhận gói đồ rồi hỏi: “Ai đưa vậy?”
“Ta nhìn không rõ mặt cho lắm, nhưng hắn nói tiếng Phúc Kiến, khó nghe lắm.”
Vợ của Trần Kế Hoa mỉm cười, nói thêm vài câu rồi rời đi.
Tiếng Phúc Kiến?
Nam nhân nhớ lại trong hai ngày mình bị bắt cóc, nam nhân đeo mặt nạ Tôn Ngộ Không nói tiếng phổ thông, nam nhân đeo mặt nạ Trư Bát Giới nói vài câu tiếng Phúc Kiến.
Hắn run rẩy mở nó ra, những gì mà hắn nói đã được in ngay ngắn theo thể thức báo cáo tiêu chuẩn, thậm chí còn có một số nội dung được thêm vào ở những trang cuối cùng.
Không đe dọa, không uy hiếp.
Có vẻ như đối phương đã xác định hắn sẽ không dám nghe lời người khác, Trần Kế Hoa nghiến răng đưa ra quyết định.
Tất cả tài sản trong gia đình đều để lại cho vợ. Dù sao hai triệu cũng đủ để hắn bắt đầu lại. Nam nhân ký tên vào các tài liệu được gửi đến, sau đó bước ra khỏi phòng làm việc với chiếc cặp nặng trĩu trên lưng.
Bốn giờ sau, một trận động đất lớn trong giới quan trường A thành đã bắt đầu mở màn.
…
Triệu Quốc Thụy có gương mặt quan uy trời sinh. Nghề làm nông trước kia khiến cho làn da của hắn có màu đen. Người này ăn nói rất có ý tứ, tướng đi mạnh mẽ, mang lại cho người ta cảm giác cứng cỏi, không nể tình bất kỳ một việc gì.
Triệu Thiết Diện.
Đây là biệt danh bí mật không ít người trong quan trường A thành đặt cho Triệu Quốc Thụy.
Chỉ có gọi sai tên chứ không gọi sai biệt danh.
Thế giới luôn lạnh lùng, thực tế luôn tàn khốc.
Nhưng ngươi không thể phủ nhận rằng sẽ luôn có ánh sáng, sẽ luôn có những người kiên định với nguyên tắc của mình, dù cuộc đời của bọn hắn có thể không suôn sẻ, thậm chí có thể gặp khó khăn.
Nhưng bọn hắn ngược dòng mà đi, dù chết cũng không hối hận.
Triệu Quốc Thụy chính là người như vậy.
Ngươi có thể tưởng tượng một nam nhân vẫn thích ăn bánh pudding trong chiếc áo dài Tôn Trung Sơn màu xám sau khi làn sóng cải cách ập đến?
Nam nhân này luôn hút loại thuốc lá rẻ nhất A thành, hơn nữa còn tỏ ra lạnh lùng và chán ghét khi cấp dưới đến thăm mình trong những ngày lễ.
Cũng chính vì điều này mà đường đường là con trai của ông chủ lớn thuộc bộ phận kỷ luật ở A thành nhưng lại là một công nhân trong nhà máy thép, thậm chí thiếu chút nữa còn bị sa thải vào mấy năm trước.
Đời sau có thể có nhiều người nói hắn đạo đức giả, nhưng chẳng lẽ người có thể đạo đức giả cả đời lại không phải là quân tử chân chính sao? Hơn nữa, Triệu Quốc Thụy luôn đủ chân chính.
“Mông to cỡ nào, quần dài cỡ đó.”
Đây là những gì hắn nói về việc con trai mình làm công nhân: “Hắn làm công nhân rất tốt, rất hợp với hắn.”
Là một người như vậy, nhưng lúc này hắn lại lộ ra vẻ kinh ngạc, hai tay thường ngày bình tĩnh có chút run lên.
Bởi vì mới nửa giờ trước, Trần Kế Hoa từ sở xây dựng đô thị đã lấy tên thật tố cáo bản thân có giao dịch tiền với người giàu nhất A thành, Vương Khải. Hơn nữa, toàn bộ quá trình trong thông tin được chuyển giao còn liên quan đến bí mật về thư ký của ông chủ Lưu, Cao Anh Hùng.
Cao Anh Hùng không có mặt mũi, cũng không có năng lượng lớn đến mức vận hành một mảnh đất lớn như vậy cho Vương Khải. Đứng đằng sau là ai, đáp án vô cùng sống động.
Lâu lắm mới thấy.
Ngay trước khi cấp dưới của Triệu Quốc Thụy còn chưa bình tĩnh sau chuyện này, người tố giác Trần Kế Hoa đã lấy cớ đi vệ sinh và biến mất. Lúc này, các nhân viên kỷ luật mới phát hiện thì ra Trần Kế Hoa đã chuẩn bị từ trước. Không biết từ lúc nào hắn đã lắp một bộ thang dây đằng sau cửa sổ nhà vệ sinh.
Sự việc lập tức khó bề phân biệt.
Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió. Rất nhanh chuyện này đã gây xôn xao dư luận.
Người có ngu đi chăng nữa cũng ngửi thấy mùi âm mưu.
Người tố cáo là Trần Kế Hoa đang có tiền đồ rất tốt đẹp. Đối tượng là người giàu nhất A thành. Người chính giữa là Cao Anh Hùng.
Mặc kệ mình cần phải xuống nông thôn điều tra, ông chủ Lưu vội vàng chạy về A thành, trước tiên cho gọi Triệu Quốc Thụy. Ông chủ Lưu xanh mặt nói một câu: “Ngươi hãy điều tra rõ ràng cho ta, tuyệt đối không nhân nhượng người xấu, cũng tuyệt đối không oan uổng người tốt.”
Triệu Quốc Thụy lạnh lùng gật đầu.
Ngôn ngữ của Hạ quốc rộng rãi và sâu sắc. Theo lẽ thường, tiếng lóng này có nghĩa là không bao giờ oan uổng một người tốt nhưng không bao giờ bỏ qua cho kẻ xấu.
Ông chủ Lưu vô tình hay cố ý đảo ngược thứ tự, trọng điểm là gì không cần nói cũng biết. Cho nên, Triệu Quốc Thụy sẽ phải đối mặt với lựa chọn lớn nhất trong cuộc đời hắn.
Vẫn theo quy định, nếu người tố cáo bỏ trốn, không tìm được thì vụ việc sẽ bị hủy.
Rất nhiều người rửa mắt mong đợi đối với Triệu Quốc Thụy.
…
Cùng một thời gian, Hàn Thi Hiền cũng đứng trước ngã tư đường quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Sau khi lên xe taxi, nữ nhân mệt mỏi nhắm mắt lại thì điện thoại reo, thấy ID người gọi là số lạ, nữ nhân không thèm để ý.
Chạy đua với thời gian là những gì nàng cần làm lúc này. Nàng biết đêm nay sẽ lại là một đêm mất ngủ, và nàng chỉ còn hai mươi phút nữa là về đến nhà. Nàng cần lấy lại thể trạng tốt nhất trong khoảng thời gian đó.
Người gọi điện thoại cũng rất cứng đầu. Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên khiến nữ nhân bực bội nghe máy: “Ai vậy? Có chuyện gì không?”
“Hàn Thi Hiền tiểu thư, Tô tiên sinh muốn gặp ngươi, ta là…”
“Không có hứng thú.”
Nữ nhân không đợi đối phương nói xong đã cúp máy.
Tô tiên sinh.
Bất luận đối phương là ai, nếu không có sự giúp ích nào đối với công việc của nàng, nàng không cần quan tâm.