Nữ nhân tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, sau đó chiếc xe đột nhiên thắng gấp. Hàn Thi Hiền không kịp chuẩn bị nghiêng người về phía trước, mũi đập vào thành ghế đằng trước.
Nữ nhân còn chưa kịp nổi giận, tài xế đã vội vàng chỉ ra bên ngoài, giải thích: “Là bọn hắn đột nhiên cản xe của ta lại, không thể trách ta được.”
Nghe xong, Hàn Thi Hiền nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe đã chạy đến cầu sông Hàn ở Seoul, bảy tám chiếc ô tô Mercedes-Benz màu đen chặn đường phía trước, bảy tám nam nhân xuống xe tạo thành một vòng tròn quanh xe, vẻ mặt lãnh đạm.
“Các ngươi định chơi trò gì vậy?”
Hàn Thi Hiền hạ cửa kính xe xuống: “Ta sẽ báo cảnh sát các ngươi cản trở giao thông.”
“Xin lỗi, Hàn tiểu thư không cho ta cơ hội nói hết câu, ta chỉ có thể dùng cách này để mời ngươi.”
Một nam nhân có vết sẹo trên mặt xuất hiện trước mặt nữ nhân.
Đinh Thanh.
Hàn Thi Hiền nhận ra nam nhân thiếu chút nữa bị nàng cho rằng là bảo vệ ở nhà hàng trước đó.
Nhưng lúc này hắn mặc một bộ vest màu đỏ, mái tóc chải bóng loáng, nhìn thế nào cũng giống một đại nhân vật.
Busan Vương.
Trong đầu nữ nhân hiện lên một danh xưng khác của nam nhân, đồng thời cũng biết được Tô tiên sinh mà hắn nói là ai.
“Tô tiên sinh? Xin hỏi là người đã dùng cơm chung với thứ trưởng Triệu ở nhà hàng đó sao?”
Hàn Thi Hiền đột nhiên thay đổi chủ ý. Nàng quyết định gặp mặt nam nhân thần bí kia một lần.
“Đúng.”
Đinh Thanh gật đầu, rất lịch sự mở cửa cho đối phương, sau đó dùng tay ra dấu mời.
…
Hàn Thi Hiền chưa bao giờ trải nghiệm tư vi của quyền thế. Nhưng lúc này, nàng đã cảm nhận được ma lực của nó.
Sau khi xuống xe, tất cả mọi người đều cùng nhau khom người.
Nữ nhân không khỏi giật mình. Nhìn đoàn xe sắp xếp chỉnh tề chỉ để đón mình, điều này mang đến cho nàng một cảm giác hư vinh kỳ quái. Nhất là khi cảm nhận được ánh mắt hâm mộ và sợ hãi tránh đường của người khác, nàng bỗng nhiên hiểu được vì sao các đại nhân vật lại thích tiền hô hậu ủng khi xuất hành.
Tiếp theo là an toàn. Cảm giác này quả thật khiến cho người ta trầm mê.
“Mỗi lần ngươi ra ngoài đều phô trương như thế sao?”
Nữ nhân lấy lại tinh thần, giọng điệu châm chọc: “Ngươi phải thu lợi tức và phí bất hợp pháp của người ta nhiều đến cỡ nào để có được cuộc sống như thế này.”
Đinh Thanh không hề tức giận, chỉ lắc đầu trả lời, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Đây là đãi ngộ cho Hàn tiểu thư, bởi vì Tô tiên sinh cho rằng ngươi là thiên tài.”
Bất luận Đinh Thanh không thích nữ nhân đến cỡ nào, đây là người mà Tô Bình Nam coi trọng, hắn nhất định phải tôn trọng đối phương. Cho nên, nam nhân vẫn luôn dùng kính ngữ khi nói chuyện.
Đưa tay không đánh vào mặt người cười.
Thái độ của Đinh Thanh như thế, Hàn Thi Hiền không tiện châm chọc nữa. Nàng không tin hỏi: “Toàn bộ đội xe đến đón là đãi ngộ cho ta à?”
“Vâng.”
Đinh Thanh trả lời: “Tô tiên sinh cho rằng với tài năng của ngươi, ngươi xứng đáng có được vinh dự này.”
Sự coi trọng của Tô Bình Nam khiến nữ nhân kinh ngạc.
Nàng luôn một mình gánh vác nhiều gánh nặng, từng trải qua sự phản bội của cấp dưới, bao gồm cả sự thờ ơ, bài trừ của cấp trên. Bây giờ nàng đột nhiên được một người xa lạ coi trọng, hơn nữa còn tán thành nàng trong lúc nàng phòng bị nhất, nhất thời nàng chỉ cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Nàng im lặng thật lâu.
…
Vẫn như cũ, bao trọn.
Nhưng nơi dùng cơm lần này là một khách sạn thuộc tập đoàn Kim Môn. Quá trình tiếp khách cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Nhìn những nhân viên bảo vệ chuyên nghiệp, Hàn Thi Hiền không khỏi chấn động trong lòng, lại càng thêm hiếu kỳ về vị Tô tiên sinh kia. Nàng làm việc tại ngân hàng quốc gia, tất nhiên cũng có chút ấn tượng với những đại nhân vật của giới tài phiệt.
Nhưng bất luận nàng nghĩ như thế nào, trong trí nhớ của nàng vẫn không có người này.
Họ Tô rất phổ biến tại xứ sở kim chi, nhưng trong giới tài phiệt hoặc người nổi tiếng thì không có mấy ai. Nữ nhân có thể khẳng định nàng tuyệt đối không có ấn tượng với người này.
Nàng đẩy cửa phòng. Tô Bình Nam nhìn thấy Hàn Thi Hiền bước vào, lập tức đứng dậy, chủ động đưa tay, cho đối phương đủ mặt mũi.
“Tô Bình Nam.”
Nam nhân mỉm cười rạng rỡ. Cấp dưới bao gồm Quách Quang Diệu rất ít khi nhìn thấy Tô Bình Nam nở nụ cười gần gũi như vậy.
“Hàn Thi Hiền.”
Hàn Thi Hiền bắt tay một cái rồi buông ra thật nhanh, ánh mắt nữ nhân tránh đi ánh mắt của đối phương. Tình huống này đối với nữ nhân mà nói vô cùng hiếm thấy.
Nàng được nam nhân coi trọng như vậy, nàng có chút không quen.
Hai bên ngồi xuống.
Lần đầu tiên nữ nhân dùng cơm với một nam nhân trên một chiếc bàn phương Tây dài như thế. Trên chiếc bàn dài bảy tám mét chất đầy những bộ đồ ăn màu bạc tinh xảo.
Ánh mắt của nữ nhân rất độc, vừa nhìn đã biết chúng được làm từ bạc. Khi nàng nhìn thấy nửa cân trứng cá muối bên tay trái của mình, nữ nhân như muốn rớt tròng mắt.
“Rất có ánh mắt.”
Tô Bình Nam vỗ tay, trịnh trọng giới thiệu: “Trứng cá tầm, lại còn là trứng của loài cá tầm bạch tạng hiếm nhất ở biển Caspi, rất hiếm gặp, nhưng khi chiêu đãi thì phải dùng thứ ngon nhất.”
Giọng điệu của nam nhân rất bình thản, không có ý khoe khoang. Hắn mỉm cười nói tiếp:
“Nhân viên của ta thấy ta sống giống nhà sư khổ hạnh quá, cho nên bọn hắn đã bỏ ra không ít công sức. Không giấu gì ngươi, đây cũng là lần đầu tiên ta ăn thứ này đấy.”
Tuy nhiên, nữ nhân đã từng đi du lịch ở châu Âu trong một thời gian dài, cũng nghe nhiều về loại thực phẩm đắt như kim cương này, nàng lập tức phân tích ra rất nhiều điều từ lời nói đơn giản của hắn.
Thứ nhất, nam nhân này rất có kỷ luật. Nếu không sẽ không ai cho rằng hắn là một nhà tu khổ hạnh.
Thứ hai, nam nhân này có rất rất nhiều tiền. Bởi vì những gia đình giàu có bình thường không đủ khả năng để thưởng thức một lượng trứng cá muối khổng lồ như vậy.
Thứ ba, nam nhân đủ coi trọng nàng.