Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1590 - Chương 1590. Trần Lưu Ly

Chương 1590. Trần Lưu Ly
Chương 1590. Trần Lưu Ly

“Tin rằng ngươi nhất định có thể.”

Năm phút đầu tiên rất thuận lợi. Tại góc rẽ thứ hai, chuyện ngoài ý muốn đột nhiên xuất hiện.

Một nữ hài dường như có chuyện gì rất gấp, cứ thế chạy thẳng qua đường. Hàn Thi Hiền nhanh tay lẹ mắt đánh nhanh tay lái, nhưng nữ hài kia lại chọn cùng phương hướng.

Tiếng thắng xe chói tai và tiếng nữ hài kêu thảm khiến Hàn Thi Hiền ngây ra tại chỗ.

Nữ nhân bước xuống xe, tim lập tức chìm vào đáy cốc.

Nữ hài nằm ngửa phía trước bên trái xe, bắp chân bị cong một cách kỳ lạ, đã hôn mê, đầu dường như có máu chảy ra.

Lập tức có hai nữ hài chạy đến, có vẻ là bạn học, dùng ngôn ngữ tay lo lắng nói với nàng điều gì đó.

“Ngươi bị câm?”

Hàn Thi Hiền ngẩn ra. Phát hiện này khiến nàng lập tức hiểu được giao tiếp ngôn ngữ là vô vọng. Nàng cần tốn nhiều thời gian hơn để xử lý chuyện này.

Nhưng bây giờ thời gian là tất cả đối với nàng.

“Các ngươi có thể nghe ta nói chuyện không?”

Hàn Thi Hiền lấy ví của mình từ trong xe ra, lấy chứng minh thư và bóp tiền đặt vào tay của một trong ba nữ hài.

Chỉ là trong lúc bối rối, nữ nhân không chú ý đến tay trái của những nữ hài này đều được băng bó, nhìn rất kỳ lạ.

“Đây là thẻ căn cước cùng với phương thức liên lạc của ta. Tiền trong bóp đủ chi trả phí tổn ở bệnh viện. Bây giờ ta có việc gấp nhất định phải đi. Sau hai tiếng nữa, ta sẽ đi tìm các ngươi.”

Biết hành động này của mình rất khó coi, cho nên biểu hiện của Hàn Thi Hiền cực kỳ chân thành: “Ta phải đi làm một việc có thể cứu rất nhiều người.”

“Chẳng lẽ nàng không phải người sao? Chẳng lẽ người tàn tật thì không phải người?”

Điều khiến cho Hàn Thi Hiền ngoài ý muốn là một nữ hài có thể nói chuyện. Mặc dù giọng điệu hơi lạ nhưng vấn đề của đối phương khiến nàng im lặng.

Nữ hài kích động nói: “Sinh mệnh có thể dùng số lượng để cân nhắc sao?”

Đời này Hàn Thi Hiền chưa từng suy nghĩ về vấn đề này, thành ra nàng không cách nào trả lời. Nữ nhân ném ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía người đứng xem.

Nhưng ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về nữ nhân, không ai muốn tin tưởng nàng, cũng không ai muốn ra tay giúp đỡ nàng.

Bỗng nhiên, ánh mắt của nàng ngưng lại, cả người cứng đờ giống như bị sét đánh.

Đằng trước bên trái tầm mắt của nàng, một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen lặng lẽ đậu ở ven đường. Cửa sổ xe hạ xuống, một nam nhân giơ cao ly rượu nhìn nàng.

Hàn Thi Hiền mãi mãi nhớ kỹ gương mặt nàng.

Tô tiên sinh.

Tô Bình Nam nhìn thì rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại có chút kinh ngạc.

Hắn kinh ngạc vì lực chấp hành đáng sợ của Kim Nghiên Đấu. Bởi vì đây không phải cục diện do hắn cố ý sắp xếp.

Lúc đó, nam nhân chỉ nói một câu với Kim Nghiên Đấu.

“Ngươi nói có thể giúp ta làm rất nhiều chuyện. Ta muốn một chiếc xe không thể đến đích đúng giờ, ngươi sẽ làm như thế nào?”

Kim Nghiên Đấu ôm Trần Lưu Ly không ngừng chảy máu, đứng chặn trước mặt Hàn Thi Hiền, ánh mắt lơ đãng nhìn Tô Bình Nam cách đó không xa.

Chính người này đã ra một bài thi cho các nàng.

Cho dù bỏ ra cái mạng của mình cũng phải hoàn thành nhiệm vụ đại nhân vật giao cho. Như vậy, đại nhân vật mới có thể hài lòng.

Kim Nghiên Đấu yên lặng nhớ lại.

Bốn năm, ròng rã bốn năm.

Bọn hắn phải chịu đựng đủ mọi ức hiếp một thời gian dài như vậy khiến tính cách có sự âm u mà người bình thường khó bề tưởng tượng.

Không có bất kỳ người nào đứng ra giúp đỡ bọn hắn. Cơ hội duy nhất lại bị người nhà của mình tự tay bóp chết. Bây giờ, đột nhiên có một người đưa ra lời hứa hẹn với bọn hắn.

Cũng chính vì vậy mà các thiếu niên đã phát ra năng lượng kinh người.

Người bị đụng là Trần Lưu Ly, người vạch ra mọi chuyện là Kim Nghiên Đấu.

Ngăn chiếc xe lại, khiến chủ nhân đến trễ giờ hẹn.

Nhiệm vụ này rất kỳ quái, nhưng Kim Nghiên Đấu rất thông minh hiểu được bên trong nhất định có bí mật mà nàng không rõ. Nhưng nàng không quan tâm bí mật này là gì.

Điều nàng quan tâm nhất là các nàng không thể trở thành phế vật được.

Những thiếu niên này đã bị bắt nạt và làm nhục suốt bốn năm trong ngôi trường giống như luyện ngục, cảm giác bất lực khiến Kim Nghiên Đấu hiểu cơ hội hiếm có lần này là như thế nào.

Người bình thường khó có thể được một đại nhân vật trọng dụng. Nữ hài hiểu được cơ hội này khó có đến cỡ nào. Nàng âm thầm cắn răng coi nhiệm vụ kỳ lạ đó như một bài kiểm tra phải được trọn điểm.

“Có sợ chết không?”

Trước khi sự việc phát sinh mười phút, Kim Nghiên Đấu nhìn những thiếu niên còn lại, hỏi một vấn đề mà bọn hắn có chút kinh hãi.

“Không sợ.”

Thậm chí không cần cân nhắc, những thiếu niên còn lại không hẹn mà cùng lắc đầu.

Các nàng không có nói xạo. Hoàn cảnh đau đớn khiến các nàng ít coi trọng cuộc sống của mình.

“Chúng ta rút thăm quyết định.”

Kim Nghiên Đấu làm ký hiệu tay: “Rút trúng ai thì người đó bị xe đụng. Khi bị xe đụng, càng nghiêm trọng càng tốt.”

Nhìn biểu hiện không hiểu của mọi người, nữ hài đưa ra lời giải thích: “Ta không nghĩ ra được cách nào khác. Ngươi cho rằng bọn hắn sẽ tin người tàn tật chúng ta nếu vết thương của chúng ta không nghiêm trọng?”

Bị khinh thường một thời gian dài khiến Kim Nghiên Đấu mất đi sự tin tưởng với người khác, cho nên nàng đã lựa chọn phương thức cực đoan nhất.

Các thiếu niên tán đồng quan điểm của nàng.

Kết quả rút thăm khiến Tô Bình Nam kinh ngạc. Trần Lưu Ly, nữ hài này trong quá trình cắt tay đã khiến Tô Bình Nam có chút ngoài ý muốn.

“Để ta đi.”

Trần Lưu Ly không một câu nói nhảm. Sự kiên quyết của nàng không giống nữ hài mà mọi người quen biết. Khi đối mặt với chiếc ô tô đang chạy nhanh đến, nàng không hề có chút hốt hoảng nào.

Hết chương 1590.
Bình Luận (0)
Comment